Tôi Là Người Lương Thiện

Chương 6: Chương 6: Kế hoạch theo đuổi




Ngày hôm sau, Thanh Trúc dậy sớm ra căn - tin mua bữa sáng, sau khi trở về thì cùng Phương Linh và Hồng Yên xầm xì bàn tán.”Các cậu nghe tin gì chưa, đêm qua khu mình lại có quỷ nữa đó.”

Phương Linh nhướng mày, phun bọt kem đánh răng ra, vội vã súc miệng rồi hỏi: “Thật hả, cậu hóng được tin gì?”

“Nhỏ Phượng phòng 403 đêm qua ra ban công gọi điện thoại, sau đó nhìn thấy một người áo trắng tóc tai rũ rượi máu me đầm đìa đang dùng tứ chi bám vào tường trèo lên trên. Nghe nói nhỏ Phượng thét to lắm, cả khu ký túc xá đều giật mình thức dậy.”

Hồng Yên nhíu mày: “Thật không, sao đêm qua tôi không nghe gì cả?”

Phương Linh cũng gật đầu đồng ý.

Thanh Trúc thề son sắc: “Thật trăm phần trăm, mấy bạn phòng kế bên cũng nghe, không hiểu sao chỉ có phòng mình là không nghe thấy. Chắc do ngủ say quá.”

Chung Liên đêm qua thức quá khuya nên muốn lười biếng một chút, nhưng không chịu nổi bạn cùng phòng quá ồn ào, cuối cùng đành mở mắt lồm cồm ngồi dậy.

Thấy cô thức, mọi người cũng kéo cô vào cùng nhau bàn tán.

“Chung Liên, nói không chừng là quỷ thật đó. Đêm qua nhỏ Phượng sợ như vậy mà.” Phương Linh nhỏ giọng hỏi.

Chung Liên lại chém đinh chặt sắt khẳng định: “Đừng nghĩ lung tung, trên đời này làm gì có ma quỷ, các cậu phải tin tưởng vào khoa học chứ...” Cô nói đến giữa chừng, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, thấy Tú Tú đang bay lơ lửng giữa không trung, biết Chung Liên bắt gặp mình, cô còn mừng rỡ vẫy vẫy tay chào. Chung Liên phớt lờ không thèm để ý, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Buổi sáng không có giờ học, Chung Liên lại không thể tiếp tục ngủ nướng, đành xuống căn - tin để ăn sáng. Tú Tú cũng phấn khởi tò tò đi theo sau. Đợi đến đoạn đường vắng người, Chung Liên không chịu được lên tiếng hỏi: “Chị theo tôi làm gì?”

Tú Tú hi ha cười: “Tại chị chán quá, chẳng có ai để trò chuyện. Em có thể nhìn thấy chị, không tìm em thì tìm ai.”

Chung Liên híp mắt nhìn cô, ngẫm nghĩ chút liền hỏi: “Chị chết hai mươi năm rồi, biết chung quanh đây có ác quỷ nào không?”

Tú Tú lắc đầu nguầy nguậy: “Không biết, em tìm ác quỷ làm gì?”

Chung Liên vẻ mặt đương nhiên đáp: “Để ăn, ác quỷ pháp lực càng cao cường, ăn càng ngon.”

Tú Tú rụt cổ, đột nhiên muốn bỏ chạy. Nhưng lúc này người muốn giữ cô lại là Chung Liên: “Chị rảnh rỗi như thế, chi bằng đi nghe ngóng xem nơi nào có ác quỷ về báo tin cho tôi, tôi sẽ hậu tạ.”

Tú Tú sợ hãi lắc đầu: “Không không, hồn thể chị yếu ớt thế này, gặp ác quỷ không bị nuốt sạch thì cũng bị bắt làm quỷ nô. Chị không dám đi đâu, ở khu này vẫn tương đối an toàn, ít nhất hai mươi năm qua không xuất hiện ác quỷ.”

Chung Liên bĩu môi, cũng không ép buộc. Cô móc trong túi vải ra một lá bùa nguyên âm ném cho Tú Tú: “Chị giúp tôi điều tra một người, xong việc tôi sẽ đưa chị thêm một lá nữa.”

Tú Tú theo quán tính chụp lấy, khi nhìn ra thứ mình cầm trên tay là gì thì mừng như điên. Dù là linh hồn, không thể ăn uống nhưng cô vẫn có cảm giác đói khát, bùa nguyên âm chẳng những khiến cô được ăn no, lại còn cũng cố hồn thể, nếu dùng nhiều hơn, không chừng cô có thể ở dương gian đọc tiểu thuyết và xem phim Hàn thêm mười, hai mươi năm nữa. Nghĩ vậy, Tú Tú miệng cười tươi như hoa, sảng khoái đáp ứng: “Được, người đó là ai? Chị chắc chắn sẽ giúp em tra rõ ràng.”

Chung Liên ngẫm nghĩ chốc lát rồi trả lời: “Một đứa con trai tên là... Thôi, tóm lại chiều nay chị theo tôi lên lớp, tôi sẽ chỉ cho chị người đó.”

“Em yên tâm giao cho chị, dám đắc tội với em, chị sẽ tra tận gốc gác mồ mã tổ tiên nhà nó.” Tú Tú hùng hổ nói.

Chung Liên lập tức sửa lời: “Không phải, cậu ta không đắc tội tôi, cậu ta là chồng tương lai của tôi đó.”

Tú Tú kinh ngạc trợn tròn mắt: “Em nhận người ta là chồng tương lai, mà ngay cả tên người ta cũng không biết.”

Chung Liên lắc đầu, không để tâm: “Chiều nay sẽ biết.”

Sau khi gặp được đối tượng, vì có thể ở lại dương gian lâu hơn để đọc tiểu thuyết và xem phim, Tú Tú hồ hởi chạy đi điều tra đối phương, còn Chung Liên thì bận rộn thu xếp hành lý để đi huấn luyện quân sự. Thực ra cũng không quá bận rộn, cô một nghèo hai trắng, toàn bộ của cải hiện tại chỉ gói gọn trong chiếc túi vải, so với các bạn cùng phòng, quả thật là nhẹ nhàng thanh thản. Nhìn các bạn chuẩn bị đủ thứ từ quần áo, kem chống muỗi, kem chống nắng, đến đồ ăn vặt cứu đói đêm khuya. Liếc nhìn túi đồ của mình, Chung Liên không khỏi có chút ngượng nghịu.

May mắn bạn cùng phòng đều là người biết cảm thông, đoán được gia cảnh cô không khá giả, liền an ủi: “Đến đó cậu cứ dùng kem chống nắng của tôi, tôi mang nhiều lắm, chắc chắn là dùng không hết.” Phương Linh nói.

Chung Liên sờ mũi cười cười: “Cám ơn cậu.” Nhưng cô không sợ nắng nha, cô là thể chất đặc thù, không sợ bị phơi đen da.

Ngày hôm sau, tân sinh viên đại học Mỹ thuật khăn gói lên đường, đến trung tâm giáo dục quốc phòng để bắt đầu hai tuần sống trong quân ngũ của mình.

Đối với một người lớn lên ở trong núi và nhận được đặc huấn từ nhỏ như Chung Liên, chương trình huấn luyện giáo dục quốc phòng đơn giản như một bữa ăn sáng, nửa tháng của cô trôi qua một cách nhẹ nhàng, trong khi mọi người bị phơi nắng đen một tầng da, Chung Liên vẫn giữ được nước da tái nhợt, dù nhìn không khỏe mạnh nhưng đủ để khiến người ta hâm mộ.

Đến khi trở về trường học, Tú Tú đã thay cô điều tra đến tận gốc gác của người chồng tương lai mà cô tự mình định sẵn.

“Tên đầy đủ là Nguyễn Thiên Du, con trai út của ông chủ tập đoàn thực phẩm AST Food rất giàu có. Mẹ cậu ta là vợ kế, có người anh tên Nguyễn Quốc Thể là con trai của vợ trước, hiện tại đang làm giám đốc điều hành của tập đoàn, cũng là người thừa kế chính thống.

Cậu Thiên Du này tính tình cởi mở, hòa đồng, chỉ là khi sinh ra đã được định sẵn không thể chen chân vào việc kinh doanh của gia đình, nên khi trưởng thành được gia đình định hướng cho theo ngành hội họa.

Ba cậu ta không phải là người vô tình vô nghĩa, cậu ta trên danh nghĩa cũng được chia một ít cổ phần, ở không nhận lợi tức cũng đủ để sống thoải mái. Chung Liên, gả cho người này chắc chắn em không chịu thiệt.” Tú Tú chém đinh chặt sắt khẳng định.

Chung Liên mím môi gật đầu, cả người hừng hực ý chí chiến đấu: “Không sai, chị làm tốt lắm, cái này cho chị.” Cô đưa Tú Tú một lá bùa âm nguyên như đã hứa, Tú Tú mừng rỡ đón lấy, lại nịnh hót.

“Sau này có cần gì cứ gọi chị nhé.”

Chung Liên sờ mũi, do dự một hồi lâu mới lên tiếng: “Chị... có biết làm thế nào để Thiên Du cưới tôi làm vợ không?”

Tú Tú kinh ngạc trợn tròn mắt: “Em là thuật sĩ mà, tán tỉnh người khác việc này không phải em hiểu rõ nhất sao?”

Chung Liên nhíu mày thắc mắc: “Tôi chỉ biết chút ít da lông thôi, nhưng việc này thì có liên qua gì đến tán tỉnh người khác?”

Tú Tú vẫn không tin tưởng lắm: “Bùa yêu này, ngãi yêu này, mấy thứ đó không phải những người như em rõ nhất sao?”

Chung Liên hốt hoảng, trừng Tú Tú: “Chị đừng xúi giục tôi làm bậy, bùa ngãi hại người là tà vật, nếu chú Út biết tôi chạm vào mấy thứ đó, chắc chắn sẽ xé tôi thành mảnh nhỏ.”

Tú Tú có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng hiến kế khác: “Nếu không chúng ta cho gạo nấu thành cơm, sau đó bắt cậu ta chịu trách nhiệm.”

“Có chắc không? Chỉ cần ăn cơm tôi nấu thì anh ta sẽ cưới tôi à? Nghe sao mông lung quá.” Chung Liên nhăn nhó, cảm thấy phương pháp này thật không đâu vào đâu.

“Trời ạ, ai kêu em nấu cơm, ý chị là kêu em ngủ với cậu ta, nếu có thai luôn càng tốt. Sau đó bắt cậu ta cưới em.”

Lần này đến lượt Chung Liên giật bắn người: “Chị điên à, nam nữ thụ thụ bất thân, chú Út mà biết tôi làm trò này, chẳng những xé tôi, mà xé luôn cả chị.”

Tú Tú rụt cổ, đột nhiên trong lòng có chút sợ hãi người chú Út vắng mặt này: “Nếu không thể dùng âm mưu, vậy chỉ có thể dùng dương mưu.”

“Dương mưu rất tốt, quang minh chính đại, rất phù hợp với tác phong nhà họ Đặng.” Chung Liên gật đầu tán thưởng, sao đó lại tiếp tục hỏi: “Nên làm như thế nào chị cứ nói, nếu hữu dụng, bùa âm nguyên của chị trong một tháng tới cứ để tôi lo.”

Tú Tú nghe thế, trong lòng phấn chấn vô cùng, lập tức nói: “Dương mưu rất đơn giản, em cứ đường đường chính chính theo đuổi cậu ta, dùng sự chân thành của mình để cảm hóa cậu ta, sau đó khiến cậu ta yêu em, muốn cưới em làm vợ.”

Chung Liên siết chặt nắm tay lại, tràn đầy ý chí chiến đấu: “Đúng, chính là như vậy! Rất quang minh chính đại, rất hợp ý tôi!”

“Nhưng làm thế nào để theo đuổi cậu ấy?” Chung Liên cúi đầu, có chút chán nản. Cái này chú Út không có dạy cô.

Câu hỏi này khiến Tú Tú phải á khẩu. Cô không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, lần duy nhất yêu cũng gặp phải kẻ sở khanh bắt cá ba tay, thật sự không có giá trị tham khảo. Cô ngẫm nghĩ một lát liền kiến nghị: “Chị cũng không có kinh nghiệm theo đuổi con trai, nhưng không sao, cái này trong tiểu thuyết nhiều lắm, em có thể đọc vài bộ để học hỏi. Tiểu thuyết cũng được đúc kết từ cuộc sống mà.”

Chung Liên nhíu mày, còn chút nghi ngại: “Có đáng tin không?”

“Đương nhiên, đi theo chị ra hiệu sách, mấy hôm nay chị đọc được một quyển hay lắm, để giới thiệu cho em.”

“Sách gì?”

“Buông tôi ra, lão đại xã hội đen.”

“Sách gì mà tên kỳ vậy?”

“Em biết gì mà nói, đây là truyện ngôn tình nằm trong top bán chạy của năm đó.”

Hai người vừa rôm rả bàn luận, vừa tiến đến một góc tường rào vắng người. Chung Liên lấy đà chạy đến, đạp vài bước lên tường, thoắt một cái nhảy ra bên ngoài trường học. Tú Tú thì đơn giản hơn, trực tiếp xuyên tường.

Đợi một người một quỷ đi khỏi, Phương Ninh Tiệp mới bước ra từ một góc khuất, vẻ mặt khó có thể một lời nói hết. Người trẻ tuổi bây giờ đã biết chơi như vậy sao? Anh thực sự không theo kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.