Người đã đi nhưng tàn dư thì vẫn còn, chuyện của chúng tôi lan nhanh khắp trường, thậm chí cả ngoài trường. Ngay cả cô bán bún chả bên vỉa hè vẫn biết rất tỉ mỉ chuyện đánh nhau của tôi và hắn.
Bởi vì làm xáo trộn tất cả mọi thứ, tôi được đưa vào danh sách học sinh đặc biệt bị nhà trường kỉ luật. Chưa về đến lớp là có người gọi tôi lên phòng giám thị, tôi cũng chỉ biết đi theo mà thôi. Lúc tôi đánh hắn, rất hùng hổ. Còn bây giờ chỉ biết cúi đầu, ngoài hối lỗi cũng chỉ là hối lỗi.
Đi vào phòng giám thị, tôi không sợ hãi mà ngẩng cao đầu đi vào. Người tôi nhìn thấy đầu tiên là một người đang đàn ông đeo kính mang áo sơ mi sọc trắng đang ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt rất nghiêm nghị nhìn tôi. Tôi cũng rất lễ phép đi vào đóng cửa lại rồi cúi đầu nói nhỏ:“Em chào thầy”
Người đàn ông kia ngồ ngay ngắn lại, lạnh nhạt nói: “Em nhồi xuống đây”
“Vâng” khẽ đáp một tiếng, tôi nhồi xuống ghết đối diện. Ông vẫn như thường lệ, đưa trà cho những ai đi vào phòng này. Tôi vừa đặt mông ngồi xuống ông liền lên tiếng: “Tôi không ngờ một người như em có thể đánh thầy giáo”
Ông nhìn tôi, xem xét từ trên xuống dưới. Trời sinh ra cho tôi có một khuôn mặt rất hiền từ, thân người gầy gầy nhỏ nhỏ, lại có một giọng nói đầy “tội lỗi“. Nếu như sự việc đó không xảy ra. Chắc tôi vẫn cứ mang
trên mình cái danh hiệu “tiểu bạch thỏ“.
Thấy tôi im lặng không nói, không phản bác cũng không có biểu hiện gì khác. Ông nheo mắt lại nói tiếp: “Em có thể nói cho tôi lý do vì sao em lại làm thế?”
Tôi đang suy nghĩ để tìm được lý do nào thích đáng một chút. Chẳng lẽ lại nói tôi tức giận vì chuyện hắn viết trên bảng nói tôi là vợ hắn. Chuyện này thầy sẽ không tin. Nhưng đó là sự thật, tôi nói ra sự thật này, tất nhiên ông sẽ tìm ra ngọn nguồn sự việc và mọi chuyện lại trở nên rắc rối.
Chuyện này là tôi gây ra, tôi không thể lôi người khác vào. Trong hoàn cảnh rối rắm như vậy, đầu óc tôi trống rỗng. Không thể nghĩ ra lý do nào thích hợp.
“Em không thể nói cho tôi biết sao?”
Nghe thấy giọng thầm thấp lại không có chút cảm xúc gì của người đối diện. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nếu như em nói ra lý do, tôi có thể phân tích cho em một chút cái nào đúng cái nào sai. Bằng không, em sẽ bị kỷ luật càng nặng”
Tôi vẫn ngồi im như vậy. Vẫn là cô gái hiền lành rất dễ dàng vị người ta ức hiếp. Tôi không sợ bị kỷ luật, linh lúc đánh hắn, lí trí sót lại của tôi bảo rằng. Tôi sẽ được xả stress với điều kiện là mình bị phạt, và đương nhiên là tôi đồng ý điều ấy. Đối với một cô gái quật cường như tôi, mà nói mình đánh thầy giáo vì một lý do hết sức ngu ngốc như vậy quả là điều không thể.
Ông thầu thấy tôi ngồi yên lặng không nói một lời, khuôn mặt lạnh đi, hơi thở nặng nề có mấy phần tức giận: “Nếu em nói cho tôi, tôi có thể để xuất lên nhà trường hạ mức kỷ luật xuống, còn không em sẽ phải nghỉ học hai tuần”
Tôi biết là ông đang uy hiếp tôi, đối với một sinh viên năm hai như tôi chuyện nghỉ học ở trường là một chuyện rất quan trọng. Một ngày có biết bao nhiêu là kiến thức được thu nạo vào đầu, nếu tôi bỏ lỡ bảy ngày như vậy chẳng khác gì phải học lại từ đầu. Dù vậy, tôi vẫn cứ nhất quyết cúi đầu không trả lời. Từ đầu đến cuối vẫn im lặng.
Không khí trầm xuống, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên. Ly trà cũng đã nguội lạnh dần. Đến một lâu sau tôi nghe thấy tiếng thở hắn của người đối diện. Ông đứng dậy, gắt gỏng nói: “ Em đến cuối cùng vẫn không muốn nói”
Mắt tôi rưng rừng, lắc đầy rất khẽ. Ông đi đến cửa, mở cửa ra rồi tính đi ra ngoài. Tôi rất thức thời, ngồi dậy thật nhanh rồi đi đến, khe khẽ nói: “Thầy...”
Ông nhìn tôi nói: “Bây giờ em chịu nói lý do rồi à?”
Tôi vẫn như cũ, lắc đầu. Giọng có mấy phần nghẹn ngào: “Thầy giảm hình phạt cho em được không ạ?”
Thân người ông run run, có vẻ như rất tức giận. Đôi mắt ẩn sau cặp kính nheo đến cực độ: “ Cái tôi cần là lý do, nếu em không nói, tôi cũng không thể giảm được “
Ông xem tôi là con nít hay sao? Nếu nói lý do không thích đáng, hình phạt càng nặng hơn. Mà nếu nói thỏa đáng thì mọi tội lỗi đều là tôi gánh vác, tôi không ngu ngốc đến mức này.
“Thầy...”
“Mời em đi ra ngoài, việc kỷ luật bắt đầu sẽ tiến hành vào ngày mai” có lẽ ông không muốn dây dưa thêm nữa. Liền đuổi thẳng. Tôi đi từng bước từng bước một ra ngoài, tôi cúi đầu nên không có ai biết tôi đang khóc hay đang cười, chỉ biết bờ vai tôi run rẩy rất đáng thương.
Tôi đứng trước cửa vẫn còn níu kéo một chít, hạ giọng gọi : “ Thầy ơi...tha cho em đi mà thầy”
Ông lần này thật sự bực mình, đi vào trong đóng cửa lại rất mạnh. Chắc đây là lần đầu có người dám cãi lời ông, tôi vẫn tiếp tục gọi lần nữa. Xác định bên trong không có động tĩnh. Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Ngẩng đầu lên nhìn trời, môi đưa lên một đường cong nhẹ, như là rất thỏa mãn với việc kỷ luật này. Hí hửng quay lại đường cũ đi về lớp thu dọn đồ chuận bị đi về. Cuối cùng mình cũng được nghỉ ở nhà một tuần.
“Tôi chưa thấy một ai đứng trước phòng giám thị mà cười tươi khi đi ra như cô đâu” giọng nói nửa đùa nửa trêu vang lên. Chất giọng nam tính ồm ồm không chê vào đâu được. Tôi đành quay đầu lại nhìn.
Chành trai ngồi trên lan can nhảy xuống, tiến sát đến gần tôi. Cười nhẹ một cái, cúi đầu xuống nhìn. Hắn...hắn...hắn...cư nhiên dám nhìn thẳng vào ngực của tôi. Không biết vì thẹn hay là vì bản năng con gái mà tôi đưa tay lên tát hắn một cái bốp rõ to.
Hắn bị đánh, lùi về phía xa. Trên má truyền đến một ít đau đau làm hắn nhíu mày, hai tay đang xỏ vào túi quần bỗng dưng đưa lên che má. Nơi chỗ mà bị tôi đánh, tôi thì trợn to mất lên mà che ngực lại, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Không biết là hắn có sở thích bị đánh hay không mà đưa ta chạm vào má mình rồi cười khẽ. Ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, kiểu giống như mấy gã đào hoa trên tivi ấy. Cái này gọi là “hái hoa tặc“.
“An Chi Lang, sinh viên năm hai sao? Đáng tiếc là tôi đã năm bốn rồi, chỉ có thể ở đây với em một năm thôi”
Đầu tôi nổi lên dấu chấm hỏi ta đùng? Tôi và hắn quen thân nhau sao? Còn có, hắn không phải nhìn vào ngực mà là nhìn vào thẻ sinh viên tôi đang đeo trên người. Nhận ra được điều khác thường, tôi cụp mắt xuống. Và tất nhiên sẽ không đỏ ửng như những người khác, vì da mặt tôi rất dày.
Thả tay xuống, quay ngoắt người bỏ đi. Xem hắn như là không khí trực tiếp bỏ qua. Hắn lại cất giọng ồm ồm, giọng nói này tôi không thích. Thà nghe giọng điệu bỡn cợt của Tống Hàn Vũ còn hơn nghe hắn nói.
“Em không thắc mắc vì sao tôi chỉ nói còn một năm hả?”
Đầu toi bây giờ mới hoạt động, tôi năm hai. Hắn năm bốn, năm sau ra trường, còn tôi vẫn học ở đây thêm hai năm nữa. Còn một năm, có nghĩa là tôi học chung trường với hắn một năm nữa.
“Đừng nói anh thích tôi rồi nhé!”
Cái này mang tên là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết đó hay sao? Tôi hứng thú nghe câu trả lời của hắn.
“Thích, chắc vậy”
Tôi lại cười khẽ, lần gặp gặp phải trên hái hoa tặc rồi. Tôi cười tươi, diễn rất thật: “Xin lỗi nhé, tôi có người yêu rồi”
“Không lẽ là người cô đánh lúc sáng?” Đôi mắt hắn đầy vẻ âm trầm nhìn tôi. Tôi nhún vai trả lời rất tự nhiên
“Anh biết vì sao tôi đánh hắn không?”
“Vì?”
“Hắn dám cướp vợ của tôi”
Tôi thấy rõ khóe miệng hắn run rẩy không nói thành lời. Tôi rất sảng khoái đến vỗ vỗ vào vai hắn: “Anh biết đấy, đàn ông chúng ta rất mạnh mẽ. Phải cố gắng dành lại người mình yêu từ tay người khác chứ, đúng không?”
Cái chữ “Đàn ông chúng ta” tôi cắn rất nặng. Hắn như đứng hình, ánh mắt trân trối nhìn tôi. Tôi rất chuyên nghiệp thở dài bất đắc dĩ rồi lại lắc đầu thành công đi lướt qua người hắn. Bấy giờ trên môi của tôi mới thấp thoáng nụ cười...thỏa mãn.
Chắc hắn cũng đã hiểu ngụ ý mà tôi nói là gì. Mấy người ở trường này, thật sự rất dễ bị tôi lừa, trừ người nào đó ra.
Tôi đi về lớp, rất tự nhiên mà lấy xách vở rồi đi ra ngoài. Tự nhiên thấy Bảo Bảo đứng núp ở cổng, tôi liền tò mò đi đến. Bỏ qua ánh mắt và sự chỉ trích ngầm của bao nhiêu người, tôi đến bên cô, thấu cô đứng một mình không có chiếc xe ô tô nào đến: “ Bảo Bảo, em đến đây bằng cách nào thế, bảo vệ đâu”
Mắt Bảo Bảo đỏe hoe, tủi thân nói: “ Em bảo họ về trước, lát rồi đến đây cũng được”
Tôi thấy cô khác lạ, nhíu mày nghi ngờ. Song nhìn cô từ trên xuống dưới, quần áo vẫn tươm tất nhưng lại có dính chút bụi. Bây giờ mới để ý đến khuôn mặt của cô, má mộ bên đỏ ửng. Có thể thấy rõ năm ngón tay.
Hơi thở tôi nặng nề, kiềm chết nói: “ là ai đánh?”
Bảo Bảo hốt hoảng nói: “ Không phải đâu, chỉ là em lỡ tay đập con muỗi trên mặt thôi”
Lỡ tay đập con muỗi mà để in vết như thế này, cô công chúa được nuông chiều ngày sao sao lại trở nên nông nỗi này. Ánh mắt tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào cô: “ Là em muốn nói cho chị, hay là bói cho bố em để bố em cử người điều tra”
Chuyện này mình tôi biết thì không sao, nhưng đối với bố Bảo Bảo, đây là một vấn đề lớn. Quả trứng ông nâng niu trong lòng bàn tay bây giờ bị sứt mẻ một chút, ông không làm lớn chuyện mới là lạ.
Bảo Bảo uất ức nói, đôi tay bấu chặt nhau rất đáng thương: “ Em đi va phải người ta, người ta liền đánh em một cái. Còn nói tên là Minh Tâm hay gì ấy!”
Tôi mặt tôi đanh lại. Đưa tay lên có nhẹ vết thương cho cô. Minh Tâm, cô gái bị hắn đuổi ra khỏi lớp lần trước, rõ ràng là cô ta muốn tìm cớ gây sự. Va phải một chút xin lỗi là có thể xong, nhưng đằng này lại đánh cô một cái rồi nói tên cho cô biết. Chứng tỏ cô ta muốn khiêu khích đến tôi, cũng tại tôi gây sự với nhiều người quá hại Bảo Bảo liên lụy theo. Nếu lúc trước chỉ có một mình tôi thôi thì tốt rồi.
Cô ta không hề biết, gây sự với Bảo Bảo là có hậu quả lớn đến thế nào. Tôi chẳng đợi vệ sỹ của Bảo Bảo đến hay là bố Bảo Bảo tìm xử lý cô ta. Chính tay tôi là người đi đánh cô ta trước.
“Em đứng đây, lát chị sẽ quay lại”
Nói xong thả sách vở trên người cô rồi chạy lại vào lớp. Nhiều người thấy tôi quay lại cũng có phần hốt hoảng. Gọi đi thẳng vào lớp, nhìn xung quanh một lượt không thấy Minh Tâm đây, tiện kéo cổ áo của một cậu nam sinh mập mạp lại hùng hồn hỏi: “ Minh Tâm đâu?”
“Em..em không biết”
Mắt cậu trợn to lên, nhìn tôi đầy vẻ lo sợ. Tôi trừng mắt nhìn hắn ra lệnh: “Cậu đi tìm Minh Tâm, nói cho cô ta biết, cô ta có gan thì quay lại lớp, tôi sẽ đánh cô ta một trận ra trò. Biết chưa?”
Cậu run rẩy gật đầu, khi tôi thả cổ áo liền chạy thật nhanh đi ra ngoài. Vì thân người béo ú, vừa chạy vừa bị áp lực nên thở hồng hộc, tôi lạnh lùng nhìn theo.
Đầu xa kia, cậu chạy rất nhanh nên đâm trúng một người. Hắn đỡ cậu dậy rồi tiếp tục đi, ai nhờ cậu thở hồng hộc níu ống tay áo của hắn , thở hổn hển: “ Thầy..thầy...cứu...”
“Hả”
“Chi Lang...Chi Lang” cậu nói không nên hơi. Nghe đến tên tôi hắn như giật mình đỡ cậu dậy, lo lắng hỏi. “Chi Lang làm sao?”
“Chi Lang tìm...Minh....bị đánh”
Không hiểu sao hắn lại nghe ra thành”Chi Lang bị đánh“. Đôi mắt trừng lớn, gắt gao ôm lấy bả vai cậu hỏi rõ ràng: “Ai”
Cậu nghĩ là thầy hỏi tên người chuẩn bị bị đánh liền không nghĩ ngợi nói: “Minh Tâm”
“Mẹ nó, dám đánh người của ông, xem ông xử lí thế nào” vừa mắng một câu liền xoay người rời đi. Bỏ xậu học sinh đứng như trời trồng, mở to mắt không hiểu chuyện gi.
Thế là người nào đó hùng hổ xăn tay áo chuẩn bị đi tìm Minh Tâm chuẩn bị đánh người. Vì trong đầu hắn mãi vang vảng một câu”Chi Lang bị Minh Tâm đánh“.