Tôi Là Thằng Em Kế Độc Ác Của Nhân Vật Chính

Chương 12: Chương 12




Edit: Bàn

55.

Thứ 4 tôi lại tới nhà Từ Dập.

Ba mẹ hắn không thường về nhà, nhưng trong nhà cũng rất sạch sẽ, cách vài ngày sẽ gọi người đến quét tước. Giường hắn mềm hơn giường nhà tôi, nên tôi vừa nhà hắn đã nghĩ ngay đến việc nằm ườn trên giường hắn.

Tôi mang theo hai con búp bê trong nhà đến tặng hắn.

Từ hạng nhất đặt chúng nó ở đầu giường, nói: “Lý Vọng, cậu ôn kiểm tra tháng chưa?”

Tôi ngồi, nói: “Thái độ học hành của tôi thế nào cậu không biết à?”

Học đi đôi với hành, nhưng tôi vốn có học đâu, ôn tập kiểu gì được.

Hắn mở cặp tôi ra, nói: “Nhưng ngày nào cậu cũng mang sách bài tập trong cặp mà.”

Tôi nói: “Thỉnh thoảng ăn đùi gà cũng phải có cái gì bọc phần xương chứ.”

Tôi thấy Từ Dập quá nửa là không thể hiểu nổi tâm lý của loại người quanh năm dạo quanh hạng bét khối như tôi, tuy tôi rảnh đến đau chym, nhưng cho dù không có chuyện gì để làm đi nữa, tôi cũng sẽ không lấy sách giáo khoa ra đọc đâu.

“Tớ dạy bổ túc cho cậu.” Hắn ngồi cạnh tôi một hồi, bỗng nói.

Tôi nói: “Bạn Từ hạng nhất à, buổi tối tôi bị ép viết chính tả Thục đạo nan đã khổ lắm rồi, cậu không cần phải tốt bụng vậy đâu.”

Từ Dập nói: “Còn 2 tuần ôn tập, cuối tuần cậu đi cafe với tớ, tớ chỉ một ít trọng điểm cho cậu.”

Hắn cúi đầu, tôi liền nhân cơ hội hôn hắn.

Từ Dập cười, nhìn tôi nói: “Sao cứ hôn tớ vậy?”

Tôi nói: “Cậu không thích?”

Từ Dập nói: “Không ghét.”

56.

Bách Liên cũng giúp tôi ôn một tập tài liệu Ngữ văn, còn mua sách luyện môn Toán cho tôi.

Sau đó tôi có hai phần trọng điểm.

Đáng ghét, tại sao phải như vậy, rõ ràng đào góc nhà ông anh bạch liên phải là một chuyện đáng để vui, tôi sao lại thấy đau khổ thế này?

Tôi bị ép làm hai phần bài luyện tập, ngay cả game cũng không được chơi.

Nếu tôi chép đáp án, hôm đó Bách Liên sẽ chỉ xào nấm, thứ làm tôi mắc ói nhất chính là nấm.

Hắn biết tôi mới mấy ngày mà đã biết sạch sành sanh cái tôi thích tôi ghét, tôi nghĩ ở trong đó nhất định không thể bỏ qua công lao của ba tôi.

57.

Thứ 5 trong lớp, vị giáo viên Ngữ văn ăn nói nhỏ nhẹ kia hỏi mọi người ai thuộc Thục đạo nan, không ai lên tiếng, tôi hiếm có lúc tỉnh táo trong lớp của cổ, đứng lên hoà giải thay cổ cục diện lúng túng này.

Cổ còn kêu mọi người học tập tôi.

Tôi ở dưới phụ hoạ cổ: “Đúng rồi, mọi người phải học tập tôi.”

Sau khi tan học giáo viên đặc biệt gọi tôi tới phòng làm việc, nói bài văn hôm qua của tôi viết ngắn gọn thẳng thắn lại rất cảm động, cổ xem xong thấy cực kỳ xúc động.

Sau đó cổ lại hỏi tôi tiếp: “Em làm thế nào viết ra được bài văn này vậy?”

Tôi nói: “Đọc bách khoa toàn thư về tập làm văn cho học sinh tiểu học.”

58.

Lúc tôi ở trong quán cà phê đợi Từ Dập, vậy mà lại gặp phải công tử bột băng tay đỏ.

Cậu ta đeo cặp, quá nửa là cũng đến ôn tập.

Lúc trước từ biệt ở nhà WC, hình như khi đào hố không gặp cậu ta một thời gian rồi.

Băng tay thấy tôi, vẻ mặt hơi hoảng hốt, lát sau mới hỏi tôi: “Muốn ngồi chung không?”

Tôi nói: “Tôi hẹn người khác rồi.”

Không lâu sau thì Từ Dập tới.

Hai người bọn họ hình như biết nhau từ trước. Lúc Từ Dập đi tới, còn rất tự nhiên lên tiếng chào băng tay.

Tôi nói thầm với Từ Dập: “Cậu biết nó?”

Từ Dập nói: “Nó là hạng 2 khối, lúc thi có biết.”

Thế là bọn tôi biến thành cuộc thảo luận học thuật 3 người.

Nhưng nói thật, chỉ có hai người bọn họ là đang thảo luận câu hỏi lớn cuối cùng môn Toán, còn tôi thì vẽ hình ngôi sao vào ô khoanh tròn trong giấy trả lời trắc nghiệm.

Sau khi chờ bọn họ thảo luận nửa tiếng, hai mắt tôi liền tối sầm rồi rơi vào mộng đẹp.

Đau khổ đủ lắm rồi, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không hẹn học cùng học sinh xuất sắc nữa, hoàn toàn là đày đoạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.