Tôi Là Thằng Em Kế Độc Ác Của Nhân Vật Chính

Chương 15: Chương 15




Edit: Bàn

68.

Tôi tắm xong, lúc quay về phòng ngủ thì phát hiện ga giường của tôi đã bị Bách Liên đem đi giặt.

Kính mắt của hắn hoá ra không bị ném hỏng, chỉ là gọng bên phải bị va hơi lệch ra.

Bây giờ tôi thấy Bách Liên một cái là liền nghĩ đến chuyện vừa nãy, lại nhớ tới thứ ấm áp nhớp nháp ở trong đùi.

“Đêm nay em ngủ cùng anh.” Lúc hắn đổ nước giặt vào trong máy giặt quần áo, giọng bình tĩnh nói với tôi, “Ngày mai ga giường khô rồi hẵng quay về.”

Tôi ấp úng ừ một tiếng.

Khi hắn ngồi trên ghế sô pha, vẫy vẫy tay như gọi chó, bảo tôi ngồi xuống cạnh hắn.

“Lý Vọng, về sau phải xưng em.” Bách Liên dùng tăm bông thấm thuốc dùng sức đè lên vết cắn trên cổ tôi, làm tôi đau đến tôi suýt nữa nhảy lên chửi hắn, “Chờ lát nữa mang gối sang.”

Tôi nói: “Tôi không quen ngủ chung với người khác lắm.”

Bách Liên nói: “Vậy từ hôm nay trở đi bắt đầu quen.”

69.

Tôi ôm gối ngồi trên giường hắn, nói: “Lúc tôi không quen đất quen nước sẽ nghiến răng ngáy ngủ nói mớ.”

Bách Liên nói: “Đi ra ngoài rẽ một cái là phòng em, khoảng cách ngắn như thế mà cũng không quen đất quen nước à?”

Tôi nói: “Tôi quen giường.”

Bách Liên nói: “Trước khi ngủ thì đọc sách giáo khoa cho dễ ngủ, đợt lát nữa em sẽ không không quen giường nữa.”

Hắn cúi đầu làm mấy câu trắc nghiệm, bỗng lại hỏi tôi: “Em có ngủ nude không?”

Tôi nói: “Không.”

Bách Liên nói: “Nhưng anh thì có.”

70.

May là hắn chỉ để trần một nửa, vẫn để lại cái quần lót ở phía dưới.

Sau khi tắt đèn, tôi đặt cái gối ôm hình sâu róm ba tôi lúc trước mua cho ở giữa hai chúng tôi, nói với hắn: “Chúng ta đêm nay nước sông không chạm nước giếng nhé.”

Bách Liên nói: “Ok.”

71.

Ngủ đến nửa đêm, Bách Liên bị Lý Vọng xoay người đè qua đánh thức.

Người em trai còn ngủ rất sâu, giống như bạch tuộc móc trên người hắn, tóc quắn mềm như nhung cọ cọ cằm hắn.

Hắn thở dài, nghĩ thầm nghiến răng ngáy ngủ thì không có, nhưng cái tư thế ngủ này quả thực không dám khen.

“Sao kem không lạnh nhỉ...” Lý Vọng mơ mơ màng màng liếm liếm xương quai xanh của hắn, nói mớ, “Cũng chả ngọt...”

Hắn ban đầu không có suy nghĩ gì, kết quả động tác của Lý Vọng càng ngày càng quá phận, cứ cạ loạn đồ của hắn.

Ban đêm đối phương châm cây đuốc này, thắp lại dục vọng hắn kiềm chế thật lâu.

72.

Tôi mơ thấy tôi đang ăn kem cùng Từ Dập, nhưng sao kem trong tay tôi liếm không ra mùi vị, chẳng biết là vì cái gì.

Sau đó tôi cướp cái trong tay Từ Dập.

Hắn cố tình giấu kem của hắn đi, muốn tôi hôn hắn một cái mới chịu đưa tôi.

Nhưng sau khi tôi hôn xong, hắn lại dùng ngón tay cạy hàm tôi ra, cầm đầu lưỡi tôi, cũng lấy hai ngón tay như có như không khuấy động một chút trong khoang miệng tôi.

Nước bọt tôi không nuốt xuống chảy xuống theo khoé miệng, luôn cảm thấy bộ dạng bây giờ của tôi nhìn trông như người bệnh sa sút trí tuệ.

“Lý Vọng, em không ghét anh, đúng không?” Hắn hỏi tôi.

Tôi thở hổn hển, không trả lời hắn.

Vật cưng cứng của hắn lại chen giữa hai chân tôi.

Tôi mơ thấy rõ ràng là Từ Dập, nhưng chợt tôi lại nghĩ tới Bách Liên.

73.

Sau khi tôi tỉnh lại phát hiện ra, thì ra người đè lên tôi thực sự là Bách Liên.

Cái gối ôm kia không biết sao đã rơi khỏi giường, mà tay tôi thì đang ôm trên lưng Bách Liên.

Tôi nói: “Bách...”

Tôi còn chưa kịp kêu ra tên hắn, hắn liền cắn miệng tôi, hàm răng cọ sát môi dưới của tôi xong, mới nói: “Gọi anh.”

Hắn lột quần lót của tôi xuống, nói: “Em phải nghe lời anh.”

Tôi bị hắn lật người, trong chốc lát bị sốc nặng không biết nên làm gì. Vật cứng của hắn chen giữa hai mông tôi, nhưng không thực sự đẩy vào.

Lực hắn đè lưng tôi rất lớn, tôi vừa giãy dụa muốn bò lên, vừa hét hắn: “Nếu anh thực sự là anh tôi thì anh sẽ không làm loại chuyện này! Tôi phải ân đoạn nghĩa tuyệt với anh!”

Bách Liên cười, nói: “Thế thì làm sao, là ba em muốn anh quản em mà.”

Hắn hơi tí là phải nhắc đến ba tôi, cứ như thể biết tôi chỉ còn lại ba tôi là người thân, làm sao cũng không có cách nào phản bác lời hắn.

Tôi đột nhiên cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhưng hắn vốn chẳng quan tâm lời tôi chửi hắn, đang rút ra cắm vào chỗ giữa bắp đùi tôi.

Vật dính dính ướt ướt kia bắn lên lưng tôi. Tôi cảm giác được hắn muốn nhét đồ của hắn vào trong mông tôi, bỗng chốc không nhịn được, liền khóc oà lên.

“Khóc cái gì?” Bách Liên chọc một ngón tay vào, giọng thản nhiên nói với tôi, “Sẽ không để em đau đâu.”

Tôi muốn kẹp chặt chân, nhưng hắn quỳ gối giữa hai chân tôi, tôi giống như con cá sắp chết nhảy tanh tách trên boong thuyền, nhưng nhảy kiểu gì cũng không quay về nước được.

“Ba em giao em cho anh,“ Hắn gằn từng chữ nói với tôi, “Bây giờ em chính là em trai anh, là của anh.”

74.

Lúc hắn muốn luồn ngón tay thứ 2 vào, tôi than thở khóc lóc nói với hắn: “Tôi hơi buồn đái.”

Bách Liên nói: “Nhịn đi.”

Tôi nói: “... Tôi mà không nhịn được là hai ta không có ga giường mà ngủ đâu!”

Bách Liên lại bị tôi làm cáu phát cười, sau khi hắn vỗ một cái trên mông tôi, lại liền thực sự thả tôi đi nhà xí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.