Edit: Bàn
89.
Bách Liên xin nghỉ buổi sáng cho tôi.
Hắn cũng không đến trường, chỉ ở nhà cùng tôi.
Ba tôi tái hôn lần này không chỉ tìm cho mình một người vợ, mà còn kiếm cho tôi một gia sư miễn phí.
Lúc đầu tôi tưởng có thể ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, nhưng lúc 6 giờ vẫn bị Bách Liên lôi dậy, bị hắn bắt học thuộc tiếng Anh.
Tôi không nhớ mấy từ bắt đầu bằng A, nhưng lại nhớ một từ ở giữa gọi là “naked“.
Câu ví dụ tôi cũng thuộc:
“We are shocked at the man who is naked in the street.”
Bách Liên nói: “Có khi điểm thi ở chỗ nào em cũng không nhớ.”
Tôi nói: “Cho nên em nghĩ học tập phải vừa chơi vừa học, như thế mới nhớ kỹ được.”
Hắn thở dài, cắt ra rất nhiều mảnh giấy nhỏ cho tôi, nói: “Làm thẻ từ vựng đi, mỗi ngày đọc ít nhất một bài văn mẫu. Chữ em xấu quá, sau này luyện theo anh.”
Dưới sự kèm cặp bắt buộc suốt cả buổi sáng của hắn, tôi quên sạch chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng đến lúc tôi ngồi yên sau xe, liền lại không nhịn được mà nhớ tới ly rượu vang tối qua bị công tử bột giội lên kia. Bách Liên nói hắn là người giám hộ của tôi, nhưng tôi vốn không tiện nói chuyện này cho hắn biết.
Tôi nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh, anh với Từ Dập quan hệ tốt không?”
Bách Liên thờ ơ nói: “Bình thường. Nó rất thông minh.”
Tôi nói: “Vậy em với nó làm bạn, anh có tức giận không?”
“Sẽ không.” Hắn nói xong, dừng một chốc, lại nói, “Hôm qua là em đi tìm nó?”
Sau khi tôi phủ nhận, giọng điệu bỗng nhiên nâng cao lúc nãy của Bách Liên mới hạ xuống, nói: “Từ Dập bình thường chịu khó học hành lắm, em muốn làm bạn với nó, phải lấy thành tích ra.”
90.
Góc tầng 3 có một phòng học trống, tôi ngồi xổm bên dưới bục giảng, mắt đối mắt với Từ Dập ngồi quỳ một chân trước mặt tôi.
“Bách Liên nói tối qua cậu bị cảm,“ Từ Dập nói, “Phải uống thuốc cẩn thận, bật điều hoà lớp các cậu cao lên.”
Hắn cúi đầu xuống hôn tôi, tay vươn vào đồng phục của tôi, nhẹ nhàng nắn bóp eo tôi.
Tôi đè xuống bàn tay muốn sờ tiếp của hắn, cúi đầu nói: “Từ hạng nhất, hay thôi tôi không theo đuổi cậu nữa nhé?”
Từ Dập giương mắt nhìn tôi.
Trong mắt Bách Liên là mặt hồ dưới ánh trăng, mà Từ Dập thì là biển khơi trong giông tố. Hắn nhìn tôi như vậy, khiến tôi cảm giác mình đã làm một chuyện xấu xa tàn ác vô cùng, trong chốc lát rất là đứng ngồi không yên.
Hắn âm cuối nâng lên mà ừ một tiếng, hỏi tôi: “Vì sao?”
Tôi né tránh ánh mắt hắn, nói: “Nếu cậu không ghét tôi, thì chúng ta vẫn coi như bạn bè.”
Hắn lại hỏi tôi một lần nữa: “Vì sao?”
Tôi nói: “Không vì sao cả.”
“Lúc trước tớ làm cho cậu, cậu không thấy thích à?” Hơi thở Từ Dập thở ra đập vào mặt tôi, mang theo mùi xà phòng nhàn nhạt, “Cậu nhất thời hứng thú thì theo đuổi tớ, giờ hết hứng rồi, đúng không?”
Lúc hắn lại định hôn tôi nữa, có người đẩy cửa đi vào.
91.
Lâm Tú Chương tựa bên bục giảng, cong mắt cười nói cùng tôi và Từ Dập: “Các cậu đang nói chuyện gì đấy, cho tôi nghe với?”
Từ Dập không để ý đến cậu ta, quay đầu nói với tôi: “Việc này lần sau bàn tiếp, đi về học tiếp đã.”
Lúc tôi định đi theo Từ Dập xuống tầng, Lâm Tú Chương lại nói một câu: “Lý Vọng, đã hẹn sau giờ học chơi cùng nhau rồi đấy, cậu đừng quên nha.”
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, nói: “Hẹn lúc nào?”
Lâm Tú Chương nói: “Vừa mới hẹn xong đó.”
Từ Dập lúc đầu đã đi xuống rồi, nhưng qua chốc lát lại quay về, hắn vừa nắm lấy cánh tay tôi, vừa ngẩng đầu đối mặt với công tử bột nói: “Hôm nay tôi tan học cũng rảnh, vậy chơi cùng nhau đi.”