Edit: Bàn
1.
Lúc ba tôi giới thiệu cho tôi người phụ nữ sắp trở thành mẹ kế của mình trên bàn ăn, tôi chẳng thèm đếm xỉa đến ổng.
Thực ra tối qua tôi nằm mơ.
Trong mơ là ba tôi tìm cho tôi một bà mẹ, mua 1 tặng 1, tôi được khuyến mãi thêm một thằng anh.
Nhưng câu chuyện không chỉ đơn giản là tôi có thêm một bà mẹ với một thằng anh như vậy.
Trong mơ, có người nói cho tôi biết, tôi thật ra là thằng em kế vừa đĩ vừa xấu xa độc ác của nhân vật chính tiểu thuyết.
...
Tối không biết nên kinh hoàng vì lần đầu tiên sau 18 năm phát hiện ra mình là gay, hay là kinh hoàng vì thiết lập nhân vật của tôi là thằng em kế vừa đĩ vừa xấu xa độc ác nữa.
Ngồi đối diện tôi là người anh em nhân vật chính mặc áo sơ mi trắng, đeo kính mắt viền vàng, cả mặt viết 4 chữ bạch liên vô hại to đùng.
Hắn liếc nhìn tôi, nói: “Em khoẻ không.”
Tôi thấy tôi không khoẻ lắm, nên không để ý đến hắn, chúi đầu ăn.
Ba tôi còn gắp thức ăn cho bạch liên.
Lão già này sau khi tôi 7 tuổi là không gắp thức ăn cho tôi nữa rồi, tỏ ra ân cần cái gì đấy!
Chắc là biểu hiện tức tối của tôi quá rõ ràng, ba tôi do dự một chút, cũng gắp cho tôi một đũa thức ăn.
2.
May mà trước khi ăn tôi nhìn kỹ lại cái.
Nếu không thì cũng không biết lão già này gắp cho tôi toàn gừng với hành.
3.
Ba tôi còn bảo tôi thành tích của bạch liên rất tốt, sau khi chuyển trường là lớp cạnh tôi, muốn tôi có vấn đề gì trong việc học thì đi hỏi người ta.
Tôi nổi điên đóng cửa phòng ngủ lại.
Lát sau tôi nghe thấy tiếng ba người bọn họ vui vẻ hoà thuận trò chuyện trong phòng khách.
Tôi hít sâu một hơi, mở cửa ra một khe, nói: “Ba, tiền tiêu vặt tháng này ba còn chưa đưa!”
Trong lòng ba tôi chắc là vẫn còn có tôi, rút ví trong túi quần ra, lúc tôi vừa chuẩn bị lấy 2000 ổng đưa qua, liền nghe thấy mẹ kế nói: “Vẫn là học sinh cấp 3 mà, nhiều tiền như vậy làm gì?”
Chắc là bả sợ tôi hận bả không đủ, còn chêm thêm một câu đằng sau: “Bách Liên cũng không hỏi xin tiền dì nữa, tự mình đi làm gia sư cho bọn nhỏ đó.”
Bạch liên nói: “Mẹ, đừng nói nữa.”
Tôi nghĩ là bọn họ đang hò nhau lại để chọc điên tôi, nên sau khi lấy được tiền thì lại đóng cửa vào.
4.
Ngày tiếp theo tôi đã biết một chuyện còn khiến người căm tức hơn nữa.
Ba tôi mua cho bạch liên chiếc xe đạp ngầu lòi tôi muốn đã lâu.
Tôi cắn bánh quẩy, lườm ba tôi, nói: “Vì sao lại mua cho hắn? Con cũng muốn!”
Ba tôi nói: “Mới nạp thẻ xe bus cho con mà?”
Tôi: “...”
5.
Khi đứa bạn ghét vừa đúng là con trai mẹ kế bạn, bạn không thể dùng câu “ditmemay” để đi mắng nó nữa.
Thứ nhất là bản thân không thể hạ mồm, thứ 2 là ba tôi những lúc khác đối xử với tôi cũng ok, tôi không thể làm loại chuyện khiến đầu ổng xanh mượt được.
Lúc tôi ở bến xe bus dưới nhà chờ xe, nhìn bạch liên cưỡi con xe đạp vốn nên thuộc về tôi lướt qua mặt mình.
Hắn cười cười với tôi.
Tôi giơ ngón giữa với hắn.
Đ*t ông già mày.
6.
Chia lớp 11, tôi nhờ vào thực lực mà được phân vào một lớp mà nói chung là kém nhất khối.
Vừa khai giảng, tất cả mọi người không thu lại được tính nết, khi đi học đều líu ra líu ríu nói không ngừng.
Dạy Ngữ văn bọn tôi là một cô gái vừa thực tập xong, nói năng nhỏ nhẹ, rõ ràng không trấn áp được một đám ve mùa hè.
Cái này chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng chúng nó ồn quá, làm ảnh hưởng đến chất lượng nghỉ ngơi lúc đi học của tôi.
Cho nên tôi dưới cơn nóng giận, đập bàn đứng dậy, nói với chúng nó: “Cả ngày oang oác cái mồm, lắp động cơ vĩnh cửu trong cổ họng à? Tao thấy vùng ngôn ngữ trong não chúng mày là mới bổ sung thêm phần nói lảm nhảm rồi đúng không? Đ*t mẹ đứa nào nói nữa, bố mày đạp đầu đứa đó, cút con mẹ mày ra!”
Trong lớp lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người nhìn tôi chằm chằm.
Tay cầm phấn của giáo viên kia trên bục giảng cũng run rẩy.
Tôi nói: “Cô nói được rồi đó, cô giảng tiếp đi ạ.”
7.
Tôi tưởng chủ nhiệm lớp sẽ lại mời ba tôi đến uống trà, nhưng không phải, ổng chỉ mời tôi đến phòng làm việc uống trà.
Còn hỏi tôi có nguyện ý làm lớp trưởng không.
Tôi lúc đầu muốn từ chối, những ngẫm lại, cảm thấy việc này trăm lợi không hại, liền đồng ý.
Về sau có thể quang minh chính đại không nộp bài tập rồi!
8.
Ba tôi biết tôi làm lớp trưởng, rất vui, lại nhét tôi 500 tệ, tôi cũng rất vui.
Lúc ăn cơm bạch liên cứ liếc tôi, chẳng hiểu hắn có ý gì.
Chờ đến lúc tôi ôm quần áo chạm mặt hắn trước phòng tắm, hắn mới mở miệng nói với tôi: “Người lớp bọn anh đều biết em.”
Tôi nói: “Hồi cấp 2 cả trường đều biết tôi.”
Bạch liên cong mắt cười nói: “Mọi người lấy cho em một biệt danh, gọi là Lý Cút.”
Tôi: “... Hả?”