Edit: Bàn
98.
Từ Dập ra ngoài gọi điện thoại.
Vì ở quán karaoke bên này thuê phòng phải gọi rượu, bọn họ liền gọi một thùng bia lớn để bên cạnh. Tôi lúc đầu muốn nhẹ nhàng cầm một lon uống, nhưng Bách Liên sống chết không cho tôi đụng vào.
Tôi nói: “Không uống thì phí quá!”
“Em uống vào rồi nôn ra, thì chính là phí luôn cả bữa cơm tối.” Bách Liên nói, “Muốn uống cũng đừng uống ở đây.”
Tôi rất có cảm giác xem TV mà không dám bật kênh phim người lớn vì có ba tôi ngồi bên cạnh.
Tôi đặt mông ngồi lên bàn thuỷ tinh trước mặt Bách Liên, nói với hắn: “Nhưng em lâu lắm rồi mới đi hát với người khác một lần, không uống rượu cảm giác không vui á.”
Bách Liên cúi đầu liếc nhìn chân tôi và hắn để giao nhau, không biết nghĩ cái gì, sau một lát mới nói: “Đừng mơ.”
Tôi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói với hắn: “Anh, em chỉ uống một ngụm thôi.”
Lâm Tú Chương ở đầu bên kia chọn bài, chắc cũng không nghe thấy tôi với Bách Liên đang nói cái gì.
Tôi phát hiện trong thời gian ngắn mình không qua mặt Bách Liên được, liền quyết định đổi sang dùng chính sách dụ dỗ với hắn. Hắn ăn mềm không ăn cứng, miễn là tôi không cãi lại hắn, tỏ ra ngoan ngoãn chút, thì hắn sẽ không quá hung hãn với tôi.
Ánh đèn màu vút qua, khiến khuôn mặt Bách Liên sáng lên trong chốc lát. Hắn như thể đang cười, nhưng khoé miệng không nhếch lên một cách rõ ràng.
Hắn hỏi tôi: “Vì sao lúc nãy em lại trả lời kiểu đấy?”
Tôi nói: “Em chỉ nói bừa tí.”
Hắn nói: “Về nhà thì làm bài tập cho đàng hoàng, đừng xem phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu nội địa nữa.”
99.
Đù. Làm sao hắn biết được tôi có niềm đam mê này?
100.
Sau khi Từ Dập trở về, công tử bột còn đề nghị chơi vật tay.
Tôi vật tay cậu ta một cách rất dễ dàng. Sau khi cậu ta thua, trên mặt vẫn mang nụ cười hữu nghị, nói: “Bạn Lý Vọng đúng là rất khoẻ nha.”
Lúc Từ Dập và Bách Liên vật tay, hai người giằng co thật lâu.
Nếu không phải lời bài hát trên màn hình vẫn đang thay đổi, tôi còn tưởng thời gian dừng lại rồi.
Tôi nhìn chòng chọc 5 phút đồng hồ, thực sự cảm thấy buồn chán, nhịn không được hỏi bọn họ: “Hai người là muốn nắm tay đến lúc ra ngọn lửa tình yêu đúng không?”
Từ Dập ho một tiếng, liền bị Bách Liên đè xuống.
Bách Liên cười một tiếng, sau khi lấy khăn giấy lau tay, nghiêng mặt qua nói với tôi: “Em có muốn thử không?”
Mặc dù tôi biết vật không lại hắn, nhưng ở thời điểm này không thể nhận sợ, liền vật cùng hắn hơn 1 phút.
“Mới nãy dùng nhiều sức quá,“ Sau khi hắn bị tôi đè ngã, thở dài, nói, “Coi như em thắng đi.”
Tôi còn muốn thi cùng Từ Dập, kết quả bị hắn từ chối.
Hắn mở nắp lon, đưa bia lạnh vào tay tôi, nói: “Cậu cũng muốn nắm tay ra ngọn lửa tình yêu với tớ à?”
Tôi nói: “Tôi muốn đạt được thành tựu vật tay thắng ba trụ cột tổ quốc.”
Từ hạng nhất nói: “Cậu vật thắng Bách Liên, nó thì thắng tớ, bốn bỏ năm lên thì coi như cậu thắng tớ rồi.”
Tôi có chút thất vọng, nhưng thấy cũng hơi có lý, liền gật đầu, nói: “Ok.”
101.
Lúc Bách Liên đang thảo luận với Lâm Tú Chương đổ xúc xắc kiểu gì mới ra được số lớn nhất, Từ Dập bỗng đụng tay tôi một cái, nói: “Chìa khoá cậu rơi rồi.”
Tôi khom lưng ngồi xổm xuống tìm tìm, phát hiện chìa khoá của tôi đúng là rơi dưới đáy bàn thật.
Nhạc trong này to quá, không biết rơi từ lúc nào.
Từ Dập cũng ngồi xổm xuống, hắn tay dài chân dài, ngồi xổm xuống liền có chút chật vật.
Lúc tôi đang cảm thấy bộ dáng bây giờ của hắn rất buồn cười, hắn đột nhiên nhích mặt lại gần, tỉnh bơ dán lên môi tôi, rượu hơi đắng thuận theo đầu lưỡi của hắn chuyển vào trong miệng tôi.
Trong mờ tối, tôi thấp thoáng trông thấy bóng tôi trong con ngươi hắn.
Như là chim biển trong mưa giông bão táp cúi mình rũ mắt xuống, nhìn thấy bản thân giữa đại dương.