Edit: Bàn
198.
Mặc dù có rất nhiều lớp ren nhưng mặc không có cảm giác nặng nề, cũng không ảnh hưởng đến vận động.
Lúc tôi xách váy đi tới, thấy Từ Dập ngồi bên đàn piano, không nhúc nhích nhìn chằm chằm phím đàn dưới tay, không biết đang nghĩ gì. Bách Liên không ở trong hậu trường, chắc ra ngoài nói chuyện với người phụ trách rồi.
Có lẽ là cảm nhận được động tác tôi đi ra, Từ Dập quay đầu nhìn về hướng phòng thay đồ bên này một cái.
Môi hắn khẽ động, như đang định nói gì đó thì bị người khác nhấn nút dừng.
199.
Lâm Tú Chương đi tới bên đàn piano, vừa lấy đàn violin trong hộp ra, vừa hỏi Từ Dập: “Thế nào, đẹp nhỉ?”
Từ Dập quay đầu lại, rũ mắt nhấn hai lần vào phím trầm, nói: “Cũng được.”
Ánh sáng trong mắt Lâm Tú Chương loé loé, nói: “Một công chúa đáng yêu như quả táo.”
Ngữ điệu cậu ta nói câu này khiến Từ Dập cảm giác hơi sai sai, nhưng nhìn vẻ mặt cậu ta, giống như cũng chỉ là cảm thán bình thường một chút.
200.
Tôi ngồi lên phần trống của ghế chơi piano, kéo đôi tất dài màu trắng trên chân.
Bạn học Lâm quỳ một chân trước mặt tôi, nâng giày lên, cười nói với tôi: “Tôi đến dâng giày cao gót cho công chúa đây.”
“Bình thường chút đi người anh em, cậu nói nghe mắc ói quá.” Tôi nói, “Cậu chưa thấy công chúa có lông chân bao giờ đúng không?”
Lâm Tú Chương nói: “Cậu có à?”
Tôi kéo váy lên, duỗi cẳng chân chưa đi tất bên kia ra ngoài, nói: “Kết quả của quá trình tiết androgen bình thường. Cậu đừng gọi tôi princess, gọi prince.”
Lâm Tú Chương nói: “Lông chân của hoàng tử với bộ đồ mới của quốc vương nhìn tưởng khác mà hoá ra giống nhau quá [1].”
[1]: Đoạn này gốc là 异曲同工 (dị khúc đồng công), đại ý là khác phương pháp nhưng đến cuối vẫn cùng kết quả, nói chung là công tử bột đá đểu lông chân cháu Vọng có như không có =)))))))))))))
Sau khi Từ Dập lướt trên phím đàn một lần, bỗng nhiên duỗi tay túm lấy cánh tay tôi, nói: “Bỏ váy xuống đi.”
Tôi nghĩ thầm thực ra bên trong tôi vẫn còn mặc một cái quần tứ giác hình siêu nhân đây, sợ lộ hàng cái gì?
Nhưng tôi không muốn cãi nhau với Từ Dập chuyện này, sau khi đi xong tất ở bên kia, liền đàng hoàng vuốt phẳng váy thả xuống.
Tôi thấy Từ Dập không thử âm nữa, thế là ngồi bên cạnh thử đánh Twinkle Little Star một lần.
Dù sao bây giờ người khác đều ở ngoài tập luyện hết, tôi đánh dở ở đây cũng chẳng sao.
Tôi đàn một lần, rất là tiếc nuối nói với hai nhạc sĩ nghe tôi đánh đàn bên cạnh: “Mẹ tôi lúc trước cũng muốn cho tôi tập piano, tiếc là tôi chỉ học được mỗi một tuần.”
201.
Lúc đầu tôi tưởng lúc bà ra khỏi phòng bệnh là tôi có thể học xong bản nhạc giáo viên cho rồi, chăm chỉ học được một tuần, ba tôi bỗng nói với tôi, mẹ tôi đi rồi.
Ba tôi không có bất kỳ yêu cầu gì với tôi, cũng không bảo tôi học đàn tiếp, ổng không đăng ký lớp học phụ đạo ngoài giờ cho tôi, không bắt tôi học, chỉ định kỳ cho tôi một khoản tiền để tôi mua đồ mình muốn.
Không học được thì không học thôi, tôi đàn một tuần thì học được Twinkle Little Star, đoán chừng sau này có cố gắng thế nào đi nữa cũng không làm Beethoven ngày nay được.
Ba tôi gọi đây là đầu tư hợp lý, dù sao thì có bỏ tiền ra tôi cũng không cách nào thành tài.
Chỉ là lúc nghĩ luôn cảm thấy khá đáng tiếc, lỡ may tôi vẫn có chút thiên phú thì sao?
Tôi nghĩ cẩn thận, có lẽ tất cả cảm nhận âm nhạc của tôi đều dùng trong một bài đó rồi, nên sau này mới không theo kịp nhịp độ của người khác.