Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 72: Chương 72: Cắn trả




Viện trưởng đặt bút xuống, nói: “Ông Trương à, ông cũng thấy kết quả kiểm tra rồi đấy, không nghiệm trọng đến vậy đâu, sao mọi người phản ứng ghê thế?”

“Làm sao lại kích động như vậy?”

Bọn họ không kích động được sao? Khi mà số tiền năm mươi nghìn tệ họ mới bỏ ra tu sửa lại cửa hàng đã không còn?

Có khi tới tâm trạng giết người cũng có luôn ấy.

Mấy người dân xung quanh nhìn tôi với vẻ thán phục, bọn họ đều không tin vào chẩn đoán của tôi, thậm chí có người còn đến để cười nhạo tôi.

Họ hoàn toàn không ngờ, rằng tôi đã thắng!

“Trương Sơn Thành đúng là tài giỏi”.

“Cậu ta có thể kiểm tra ra u bướu!”

“Sao y thuật của Trương Sơn Thành lại lợi hại vậy?”

“Đúng đấy, xem ra Trương Sơn Thành còn lợi hại hơn cả bác sĩ Trương nữa”.

Tôi nở nụ cười chế giễu, đi tới trước mặt Trương Vân Sơn, nói: “Bác sĩ Trương à, đừng quên chuyện đã hứa với tôi đấy nhé”.

Đôi mắt Trương Vân Sơn hằn lên tia máu, ông ta định lợi dụng chuyện này để đuổi tôi đi, nhưng không ngờ không trộm được gà còn bị mất nắm gạo, chẳng đuổi được tôi lại còn mất luôn cả cửa hàng.

Ông ta buồn thối ruột.

Trương Tử Đào, Trần Kế Tần tức giận nhìn tôi, ánh mắt hung hăng, hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi cho rồi.

Trương Vân Sơn bặm môi, run rẩy nói: “Tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện như thế này được!”

“Nếu không có máy móc thì không thể phát hiện ra khối u, Trương Sơn Thành, chắc chắn cậu đã biết Lâm Ngọc Lam có khối u từ trước nên mới lợi dụng chuyện này để đưa tôi vào tròng!”

Trương Tử Đào nghe thấy vậy thì mắt sáng lên: “Bố, bố nói đúng, chắc chắn Trương Sơn Thành đã biết trước, lần này bọn họ thông đồng hãm hại chúng ta”.

“Suýt nữa chúng ta đã bị lọt hố rồi!”

Tôi sững sờ, tôi từng gặp những kẻ mất hết liêm sỉ, nhưng tới mức này thì đúng là lần đầu.

Dám nói là tôi biết trước à, giờ tôi và Lâm Ngọc Lam thông đồng đối phó với ông ta sao?

Trí tưởng tượng phong phú gớm!

Rõ ràng là muốn lật mặt đây mà.

Lâm Ngọc Lam nóng nảy: “Trước đây Trương Sơn Thành không hề biết tôi có khối u, nếu mà biết thì tôi còn tới tìm ông để khám không, bác sĩ Trương?”

Trương Vân Sơn tái măt: “Trương Sơn Thành, cậu giải thích cho tôi, chỉ có máy móc trị liệu mới có thể kiểm tra được khối u, cậu làm thế nào kiểm tra được vậy?”

Tôi trừng mắt với Trương Vân Sơn: “Y thuật của ông kém cỏi, giờ lại định hãm hại tôi và Lâm Ngọc Lam à?”

“Ông thật vô liêm sỉ!”

Trương Tử Đào nói: “Rốt cuộc ai mới là loại vô liêm sỉ thì tự thâm tâm mình biết rõ nhé”.

Hai người này sực mùi gây gổ, định đôi co với tôi tới cùng để lật bỏ những gì đã hứa.

“Viện trưởng”, Trương Tử Đào nói với viện trưởng: “Ông là một bác sĩ rất giỏi, xin hỏi, u xơ tử cung nếu không dùng máy móc thì có thể kiểm tra được không?”

Viện trưởng vốn không hiểu tình hình hiện tại nhưng ông có thể nhận ra tôi và Trương Vân Sơn đang có gì đó mâu thuẫn.

Viện trưởng nói thẳng: “Khối u của Lâm Ngọc Lam mới hình thành, là giai đoạn đầu, nếu không có máy móc thì không thể kiểm tra được, về điểm này, tôi có thể khẳng định”.

Điều viện trưởng nói cũng là sự thật.

Tôi phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói là do tiên nữ Thanh Thủy chỉ cho tôi sao?

Não tôi tăng tốc vận động, nếu không giải thích rõ ràng thì chứng tỏ tôi đã biết trước bệnh tình!

Khuôn mặt hai bố con Trương Vân Sơn lại hiện ra nụ cười, chờ đợi tôi giải thích.

Tôi quay đầu nói với viện trưởng: “Bệnh nhân kiểm tra ở bất kỳ bệnh viện nào thì đều có bệnh án và cách chữa trị đúng không?”

“Đúng vậy”, viện trưởng nói: “Bất luận là kiểm tra ở bệnh viện nào thì cũng đều có hồ sơ bệnh án”.

Tôi nói tiếp: “Trong huyện chúng ta, chỉ có bệnh viện này là bệnh viện công, còn lại đều là cơ sở khám bệnh, không hề có thiết bị chụp chiếu”.

“Viện trưởng, trước đây Lâm Ngọc Lam đã từng kiểm tra ở bệnh viện của của các ông chưa?”

Viện trưởng nói: “Mọi người đợi một chút”.

Viện trưởng bắt đầu tìm kiếm trên máy tính, máy tính trong bệnh viện đều kết nối nội bộ, chỉ cần bệnh nhân từng tới điều trị thì tất cả nhưng thông tin kiểm tra điều trị đều được ghi lại.

Một lúc sau, viện trưởng nói: “Chúng tôi sử dụng hệ thống này từ sáu năm trước, có ghi lại năm lần tới khám của Lâm Ngọc Lam, ba lần gần đây nhất là trong ba tháng gần đây”.

“Đều tới khám tại bệnh viện, kê thuốc mang về”.

“Không hề chụp chiếu, cũng không hề kiểm tra chi tiết cơ thể”.

Mặc dù viện trưởng là bạn của Trương Vân Sơn nhưng đối với chuyện này thì ông không thể nói linh tinh được.

Tôi nói: “Nghe rõ chưa? Trước đây Lâm Ngọc Lam chưa từng kiểm tra bao giờ, nói cách khác, trước đây cũng không ai biết cô ấy có khối u!”

Trương Tử Đào nói: “Có khi nào Lâm Ngọc Lam tới bệnh viện của huyện khác kiểm tra không?”

“Hoặc là lên bệnh viện thành phố?”

Lâm Ngọc Lam hét lên: “Trương Tử Đào, cậu đừng có ăn nói linh tinh, ngày nào tôi cũng ở trong thôn, không hề rời khỏi đây!”

“Các người ăn nói hàm hồ!”

“Vậy sao?”, Trương Tử Đào nói: “Ai mà biết được chị có đi hay không? Ai có thể làm chứng đây? Chị muốn đi thì ai mà biết được? Kiểm tra cơ thể, nửa ngày là đã xong rồi!”

“Tôi không hề khám bên ngoài!”, Lâm Ngọc Lam nói: “Vừa nãy các người đã đồng ý, giờ lại trở mặt, sao các người có thể làm như vậy!”

“Các người bêu xấu tôi!”

Trần Mãn Quang nói: “Nếu con dâu tôi biết nó bị khối u từ sớm thì đã nhập viện kiểm tra rồi chứ kéo dài ra tới ba tháng làm gì?”

“Lẽ nào nó chán sống rồi sao?”

“Bác sĩ Trương, tôi không quan tâm chuyện giữa anh và Trương Sơn Thành nhưng đừng kéo theo con dâu của tôi vào”.

Trương Tử Đào nói: “Chú Trần, vậy chuyện này giải thích thế nào đây? Lẽ nào Trương Sơn Thành bắt mạch thôi là biết được Lâm Ngọc Lam có khối u ư?”

Cuối cùng cũng bị cậu ta nói trúng, đúng là tôi chỉ bắt mạch thôi là có thể biết được bệnh tình.

Trương Tử Đào tiếp tục nói: “Cháu nói này chú Trần, con trai chú xảy ra chuyện ngay đêm kết hôn, mối quan hệ giữa Trương Sơn Thành và Lâm Ngọc Lam không hề đơn thuần, Trương Sơn Thành khai quang thất bại, những chuyện này liên kết lại, lẽ nào không thể chứng mình được điều gì sao?”

Lúc này Trần Kế Tần bèn đổ thêm dầu vào lửa: “Trương Sơn Thành chẳng phải loại tốt đẹp gì, chú Trần, chú đừng để bị nó lừa”.

Tôi tức điên lên.

Trương Vân Sơn nói: “Trương Sơn Thành, đừng đóng kịch nữa, hai người đã lộ nguyên hình rồi”.

Trương Tử Đào cũng nói: “Dám bày kế hãm hại hai bố con chúng tôi, Trương Sơn Thành, anh tưởng bố con tôi dễ bị lừa vậy sao?”

Đúng là đồ mất hết liêm sỉ!

Trưởng thôn và những người khác không hề đỡ lời giúp tôi, không ai đứng về phía tôi, một mình tôi đơn độc không có ai giúp.

Lẽ nào tới từng bệnh viện điều tra sao, như vậy không thực tế, điều tra hết mấy cái bênh viện trong mấy huyện gần đây thì họ sẽ lại nói là bệnh viện thành phố, chắc chắn họ sẽ không nhận thua, và cũng không giao cửa hàng của họ cho tôi.

Đây là nhân tính.

Trương Tử Đào nói: “Trương Sơn Thành à, đừng cố đôi co nữa, mau rời khỏi thôn đi”.

“Anh là một kẻ lừa đảo, căn bản chẳng phải bác sĩ!”

“Ha ha…”, tôi cười chế giễu: “Nói vậy thì các người không định thực hiện thỏa thuận trước đó đúng không?”

Trương Tử Đào hét lên: “Thỏa thỏa cái dắm ấy, chính anh đã gài bẫy chúng tôi trước, anh là đồ khốn khiếp vô liêm sỉ, giờ bị vạch trần mà còn mặt mũi nói tới thỏa thuận à?”

Tôi phải làm sao đây?

Không ai đứng ra nói giúp tôi, bất luận là trưởng thôn hay là người dân, chỉ cần nói đỡ cho tôi, nhắc tới thỏa thuận, lời của đám đông sẽ khiến bố con Trương Vân Sơn không thể phản bác lại được.

Nhưng giờ chẳng có ai giúp tôi cả, rõ ràng là giữa tôi và Trương Vân Sơn thì mọi người vẫn nghiêng về ông ta hơn, dù sao Trương Vân Sơn cũng là bác sĩ trước đây của thôn, từng khám bệnh cho từng người dân ở đây.

Còn tôi, từ nhỏ tới là một người vô danh tiểu tốt, vừa nghèo vừa không có thanh thế, mọi người đều biết tôi mới chỉ tốt nghiệp cấp hai, làm gì biết y thuật cao siêu gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.