Lý Cương cho hai người kéo Lý Quốc Thắng ngồi trên ghế.
Lý Quốc Thắng ngồi xuống, cậu ta như đang hấp hối, toàn thân đầy vết thương, khuôn mặt bầm tím, máu trên trán và mặt bắt đầu đông lại, những nơi quần áo bị rách đều có vết thương.
Lý Cương nói: “Anh Lý, bây giờ tôi mời anh thanh toán. Hiện tại chúng tôi cũng không muốn giảm giá cho loại người như anh. Hai mươi ba triệu không trăm bảy mươi tư nghìn tệ, một đồng cũng không được thiếu!”
“Sau khi thanh toán xong, những thứ các người đã đập phá ở đây, anh phải chịu trách nhiệm!”
“Ví dụ như hai chiếc bình hoa ở quầy lễ tân của chúng tôi trị có giá hơn tám triệu tệ“.
“Cả những bức tranh treo tường của chúng tôi, tất cả đều trị giá hàng triệu đô la, đã bị các người phá hỏng“.
“Ngoài ra còn có một số thiết bị khác đã bị các người đập phá“.
“Ước tính sơ bộ là khoảng ba mươi triệu tệ“.
“Đêm nay không giải quyết xong, không ai được rời đi!”
“Tất nhiên, anh có quyền lựa chọn giữa giải quyết một cách không công khai hoặc là gọi cảnh sát tới xử lý“.
Các bạn học khác nghe nói thiệt hại nhà hàng mất ba mươi triệu tệ, vẻ mặt ai nấy đều sợ hãi. Hai chiếc bình hoa đó hình như bị một bạn học đánh vỡ, người đó nghe vậy thì sợ hãi ngất xỉu luôn.
Lý Quốc Thắng nghe thấy con số này mà cả người run rẩy, khóe miệng giật giật, nghiến răng nghiến lợi hét: “Bạn gái tôi rất có tiền!!!”
“Đừng nói ba mươi triệu tệ, một trăm triệu tệ chúng tôi cũng có!”
“Tôi nói cho các người biết, hôm nay các người đã đánh tôi, tôi sẽ bắt các người phải trả giá!”
Đã bị đánh thành ra thế này rồi vẫn còn cứng mồm.
Lý Cương khinh thường nói: “Có tiền mà còn đi ăn cơm chùa?”
“Có một trăm triệu tệ mà không thanh toán nổi hai mươi triệu tệ tiền ăn?”
“Đừng nói nhảm nữa, thanh toán ngay đi!”
Lý Quốc Thắng lục lọi trong túi một hồi rất lâu: “Điện thoại di động của tôi đâu, tôi phải gọi điện cho bạn gái, khi nào bạn gái tôi đến, tôi sẽ cho các người biết tay!”
Lý Cương lạnh lùng nói: “Xem ra anh không có tiền thanh toán, được thôi, anh có thể gọi bạn gái tới thanh toán“.
Một số người bắt đầu tán loạn lên đi tìm kiếm điện thoại di động. Khi tìm thấy điện thoại di động của Lý Quốc Thắng, màn hình đã bị vỡ nhưng vẫn còn sử dụng được.
Lý Quốc Thắng gọi điện thoại cho Lư Phi Phi, đầu dây bên kia truyền tới tiếng ngái ngủ của Lư Phi Phi: “Các anh ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì mau qua đây nghỉ ngơi“.
Lý Quốc Thắng nói: “Phi Phi, bên này xảy ra chuyện rồi, bọn anh bị tống tiền, anh còn bị người ta đánh“.
“Cái gì?”, Lư Phi Phi nghe thấy thế mà tỉnh cả ngủ: “Đứa nào ăn phải gan hùm thế!”
“Anh bị đánh?”
Lý Quốc Thắng vừa khóc vừa nói: “Chính là ở nhà hàng ban nãy ấy, Phi Phi, em mau tới đây, nếu em không tới, anh sẽ bị đánh chết mất...”
“Anh đợi em, em tới ngay!”, Lư Phi Phi cúp điện thoại.
Vì vậy, chúng tôi đợi ở đây, nửa giờ trôi qua cũng không có ai tới, Lý Quốc Thắng gọi điện giục mấy lần, hơn một giờ sau, Lư Phi Phi rốt cuộc cũng tới.
Lâu như vậy mới tới là vì Lư Phi Phi cứ mải trang điểm, ăn mặc sao cho thật quyến rũ rồi mới chạy tới.
Lúc này đã ba giờ sáng.
Sau khi Lư Phi Phi đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta không khỏi sửng sốt một hồi lâu.
Các bạn học tại hiện trường mặt mũi sưng húp, người thì ngồi bệt dưới đất, người thì ngồi xổm, thảm không nỡ nhìn. Mấy chục người trong nhà hàng ai nấy đều hung hãn, cầm gậy bao vây các bạn học.
Khi Lư Phi Phi nhìn thấy người đàn ông của mình bị đánh chảy máu đầu, cô ta tức điên người.
“Phi Phi, cuối cùng em cũng đến rồi, em nhất định phải làm chủ cho anh!”, Lý Quốc Thắng thấy bạn gái tới rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy tự tin hẳn.
Mặc kệ Lý Quốc Thắng bị thương như thế nào, Lư Phi Phi trực tiếp xông tới trước mặt Lý Cương, đập mặt bàn quầy bar, tức giận nói: “Các người dám đánh người của tôi!”
“Các người đúng là vô pháp vô thiên mà!”
Lý Cương vẫn giữ bình tĩnh: “Người của cô định ăn chùa bữa này, anh ta lại còn đánh tôi“.
“Cô Lư, chúng tôi cũng không muốn động chân động tay, nhưng chúng tôi làm thế này đều là vì mục đích tự vệ, huống chi người đàn ông của cô đã hoàn toàn chọc giận chúng tôi”.
Lư Phi Phi tức giận nói: “Ăn cơm chùa? Đúng là trò hề! Chúng tôi thiếu tiền sao? Chúng tôi là loại người thiếu tiền sao?”
“Tôi có thể mua cả nhà hàng của anh trong vài phút, tôi cũng có thể mua toàn bộ tòa nhà, chúng tôi sẽ ăn cơm chùa sao?”
“Tôi nói cho các người biết, lần này các người chết chắc rồi!”
Lư Phi Phi thật không thể ngờ tới, ăn ở đây một bữa cơm lại xảy ra đánh nhau!
Lời đe dọa của Lư Phi Phi chẳng có chút tác dụng gì với Lý Cương. Lý Cương nói một cách thờ ơ: “Cô Lư, đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa, đây là hóa đơn. Cô cứ thanh toán trước đã, rồi hẵng nói những chuyện khác. Nếu cô không thanh toán trong hôm nay, không ai được phép rời đi!”
Lý Cương không nể mặt ai cả, nhất quyết bắt đối phương thanh toán.
“Tôi đây cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu tiền!”, Lư Phi Phi lạnh lùng nói: “Các người có biết tôi là ai không? Các người ở đây hành hung, đánh người đàn ông của tôi!”
“Sự tình còn chưa xử lý xong, mà đã bắt tôi thanh toán?”
“Có tin tôi sẽ tìm người đập phá nhà hàng các người không!”
Lư Phi Phi khí thế ghê người, vô cùng mạnh mẽ, nhưng Lý Cương không hề sợ. Tôi là ông chủ của nhà hàng, tôi vẫn đang đứng ở đây, sự lợi hại của tôi, Lý Cương đã từng tận mắt chứng kiến.
Tôi đã giao cho cậu ấy việc ở đây, Lý Cương chắc chắn sẽ giải quyết tốt chuyện vớ vẩn này.
Lý Cương không chút sợ hãi, nói: “Tất nhiên tôi biết cô Lư là con gái của chủ tịch Lư. Chính vì tôi biết thân phận của cô Lư, nên khi các người tới đây vào tối nay, chúng tôi đã tiếp đón vô cùng lịch sự“.
“Chúng tôi thậm chí còn để những vị khách khác ra ngoài để tiếp đãi các người một cách đặc biệt, đồng thời cũng đưa lên các món ăn, chai rượu thượng hạng nhất, cùng dịch vụ hàng đầu“.
“Sau bữa ăn, chúng tôi cũng giảm giá cho các người, mang đến cho các người những thứ tốt nhất“.
“Thế nhưng ăn cơm xong không thanh toán, lại còn to mồm ta đây ăn cơm không trả tiền, thậm chí ra tay đánh người“.
“Chúng tôi đối xử với các người vô cùng lịch sự, vô cùng nhiệt tình, nhưng các người lại ngang ngược như thế, cậy thế ăn hiếp người!”
“Cô Lư, tôi biết cô là người có tiền có quyền, nhưng cô không thể ngang ngược, vô lễ như vậy được!”
“Hôm nay, các người bắt buộc phải thanh toán và bồi thường mọi tổn thất ở đây!”
Lư Phi Phi không ngờ giọng điệu đối phương lại cứng rắn như vậy!
Bốn thanh niên cầm gậy đứng bao vây, nhìn chằm chằm vào Lư Phi Phi.
Lư Phi Phi nhìn thấy bốn người này, cả giận nói: “Các người là hạng người thấp kém, các người còn dám ra tay với tôi?”
“Các người thử động vào tôi một cái xem!”
Bốn thanh niên nghe vậy đều lộ ra vẻ tức giận.
“Cái cô này, cô nói ai là hạng người thấp kém?”
“Cô muốn chết đấy à!”
“Cô cậy bố cô có quyền nên ngang ngược đấy à, cô cho rằng đây là nơi nào mà dám làm loạn?”
“Cô thử nói lại lần nữa xem, đừng tưởng rằng cô là con gái thì tôi không dám đánh cô!”
Bốn thanh niên cầm cây gậy như muốn xông lên.
Lý Cương hung dữ nói: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Tôi đã đợi cô hơn một tiếng đồng hồ rồi, rốt cuộc cô có thanh toán không?”
Lư Phi Phi bị doạ sợ! Mặt mũi lập tức tái nhợt đi!
Cô ta thấy giám đốc và bốn thanh niên không hề sợ cô ta một chút nào, thân phận và khí chất của cô ta căn bản không doạ được những người này, cô ta bỗng cảm thấy thực sự hoảng sợ.
Lý Quốc Thắng cũng ngạc nhiên không thôi, cậu ta vốn tưởng rằng nếu Lư Phi Phi tới thì sự việc sẽ được giải quyết, bây giờ Lư Phi Phi đến rồi cũng vô dụng!
Đám người này chả nể mặt bố con thằng nào cả!
- ----------------------