Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 394: Chương 394: Chất vấn




Người phụ nữ đứng tại chỗ, không di chuyển nữa, trong ánh mắt chứa đựng vẻ giễu cợt, tay phải khẽ vỗ về phía nắm đấm của tôi.

Trên tay người phụ nữ có sức mạnh màu xanh nhạt, giống như đóng một lớp băng, nắm tay tôi đánh vào lớp băng đó.

Ầm!

Lớp băng trong tay người phụ nữ vỡ tan, còn tôi lùi về sau bốn, năm bước, xương tay lại kêu lên một tiếng rắc.

Từng luồng sức mạnh thuộc tính băng xâm nhập vào cơ thể, cả cánh tay tôi lập tức mất cảm giác, không động đậy được.

Tiên nữ Thanh Thủy thở dài vô cùng bất đắc dĩ: “Cấp ba đỉnh phong, tôi không thể chống đỡ, một chiêu cũng không đỡ được…”

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Đấu một chiêu với người thanh niên, tay phải tôi gãy xương, đấu một chiêu nữa với người phụ nữ, tay trái tôi gãy xương, cánh tay cũng tê rần.

Bây giờ tôi chẳng khác nào đã mất sức chiến đấu hoàn toàn.

“Thực sự quá yếu, cùng lắm là cấp hai, cấp bậc nhập môn”, người phụ nữ vô cùng thất vọng, sau đó đột nhiên di chuyển, thoáng chốc xuất hiện ở phía bên phải tôi.

Tôi liên tục lùi ra sau, nhưng tốc độ của người phụ nữ nhanh hơn tôi gấp mấy lần, tay phải vỗ vào vai tôi.

Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, cả người bị những luồng khí lạnh làm đông cứng, không động đậy được, khí lạnh tung hoành trong cơ thể tôi.

“Dễ chịu không?”, người phụ nữ cười ha ha: “Có phải cảm thấy như tiến vào hầm băng không?”

Người phụ nữ hình dung vô cùng chính xác, cả người tôi như rơi vào hầm băng. Tiên nữ Thanh Thủy lại không hóa giải khí lạnh giúp tôi mà che giấu sức mạnh, đợi đến lúc người phụ nữ đó buông lỏng sẽ cho cô ta một đòn chí mạng.

Miệng tôi đang run rẩy, trên lông mi cũng toàn là băng sương, cảm giác này giống như từ mùa hè nóng nực nháy mắt chuyển sang mùa đông giá rét.

Khắp người tôi truyền tới cảm giác lạnh lẽo và đau đớn vô tận, khó chịu đến mức sắp phát điên.

“Trương Sơn Thành, nói đi, nếu anh còn không nói, trong vòng ba phút nữa sẽ bị đông chết”, người phụ nữ tiếp tục hỏi tới, còn tôi giống như đồ chơi của cô ta vậy.

“Tôi…”, tôi không còn cả sức để nói chuyện, “Tôi điều tra chuyện ngọc bội… vì ngọc bội đó là báu vật gia truyền của nhà chú Lý, vì lúc đó nhà chú Lý không có tiền nên cô Lý đã bán nó đi”.

“Tôi muốn dùng tiền chuộc về…”

“Kết quả càng điều tra thì chuyện càng phức tạp…”

“Tôi chỉ biết được như vậy”.

“Ồ?”, người phụ nữ nói: “Báu vật gia truyền? Thứ đồ đó chỉ mới thất lạc hai mươi năm mà thôi, sao có thể là báu vật gia truyền?”

“Anh nói dối có thể dùng đầu óc chút không?”

Hai mươi năm?

Có nghĩa là hai kẻ trước mắt biết lai lịch của ngọc bội, biết ngọc bội là vật thế nào!

Rốt cuộc họ là người của thế lực nào?

“Có nói không!”, người phụ nữ đột nhiên đặt tay phải lên ngực tôi, từng luồng khí lạnh như những mũi tên đâm vào ngực…

“Hoặc là, anh biết ngọc bội đó là cái gì không?”

“Tôi… tôi biết chứ, ngọc bội đó là pháp khí, một pháp khí vô cùng lợi hại…”, ngực tôi đau đớn như bị kim châm, khí lạnh, nỗi đau, áp lực, khó chịu, từng dòng máu tràn ra khỏi ngực tôi…

Ngay lúc này, chân phải của tôi dâng lên một luồng sức mạnh rất lớn.

Trong nháy mắt, lớp băng trên tay phải tôi nứt vỡ, tôi đạp người phụ nữ ở trước mắt một cú.

Chân tôi đá mạnh vào cổ người phụ nữ, làm cô ta bay thẳng ra ngoài.

Đó là tất cả sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy, hội tụ bên trong chân phải của tôi, muốn một đòn giết chết người phụ nữ.

Người phụ nữ bay ra xa mười mấy mét, miệng trào máu, ngã xuống đất.

“Sư muội!”, người thanh niên vội vàng lao lên, ôm người phụ nữ vào lòng.

“Sư huynh, không sao, thật không ngờ, thằng nhóc này cũng sắp đột phá lên cấp ba rồi, trong cơ thể có linh khí”.

“Em chỉ bị thương nặng thôi, không sao…”, người phụ nữ lau vết máu bên khóe môi, bụng đau đến nhăn mặt, nhưng cô ta nhịn xuống.

Tôi lại không giết được người phụ nữ, cú đạp này vốn định đạp vào đan điền cô ta, nhưng đã thất bại!

Cùng lúc tôi đá bay người phụ nữ, sức mạnh của người phụ nữ khống chế tôi tan đi, tôi ngã xuống đất, cả người vô lực.

Phần tim xuất hiện những lỗ máu nho nhỏ dày đặc. Vừa rồi máu bị khí lạnh đông cứng, không chảy ra ngoài, mà giờ phút này, máu đã nhuộm đỏ lồng ngực tôi.

Tôi không xong rồi, tim mạch bị thương, thần tiên cũng khó cứu!

Tiên nữ Thành Thủy bình tĩnh thúc đẩy linh khí chữa lành vết thương nhưng chẳng có tác dụng.

Bây giờ tôi không còn sức lực động đậy nữa, cho dù tim mạch không bị thương cũng sẽ chết vì chảy máu quá nhiều.

Tôi đột nhiên cảm giác được những luồng sức mạnh ấm áp ở trước ngực tôi, chậm rãi chảy vào vết thương. Luồng sức mạnh này hình như… có màu trắng thuần, lại giống như vô hình vô ảnh, cực kì thần bí!

Đây là… sức mạnh tỏa ra từ ngọc bội Cửu Dương.

Máu trước ngực tôi đã thẩm thấu vào ngọc bội Cửu Dương, dường như sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang chữa lành vết thương cho tôi.

Chuyện này là sao?

Nếu muốn thúc đẩy ngọc bội Cửu Dương thì sức mạnh của tôi phải đạt đến cảnh giới rất cao mới được, nhưng bây giờ ngọc bội Cửu Dương lại tự động thúc đẩy.

Tiên nữ Thanh Thủy cực kì kinh ngạc: “Lẽ nào, lẽ nào thể chất của ngươi là… Sao có thể… Tuyệt đối không thể nào!”

Tiếp đó, tiên nữ Thanh Thủy cực kì mất mát nói: “Cho dù sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương được thúc đẩy thì vẫn chỉ có con đường chết…”

“Lẽ nào ta cũng giống như ngươi, phải chết ở nơi này…”

“Lẽ nào mọi thứ cứ kết thúc như vậy…”

“Ta không cam tâm!”

Tiên nữ Thanh Thủy gào thét trong cơ thể tôi, nhưng bây giờ cô ấy không thể làm gì được.

Tôi cũng không cam tâm, tôi không thể chết ở đây!

Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, chỉ là điều tra tung tích một mảnh ngọc bội mà lại dẫn tới cao thủ mạnh như vậy!

“Mày dám làm sư muội tao bị thương!”, thanh niên cực kì tức giận, lao tới chỗ tôi.

“Tao phải chém đứt chân tay mày, tao phải chặt mày làm tám khúc, tao phải từ từ giày vò mày đến chết!”

Nói xong, thanh niên cầm dao găm đâm thẳng vào lòng bàn tay tôi.

Dao găm của thanh niên xoáy vào lòng bàn tay, máu thịt lẫn lộn, từng cơn đau đớn tột độ khiến tôi không nhịn được hét lên thảm thiết.

“Tên ác ma nhà mày… muốn giết cứ giết”, tôi không thể chịu đựng nổi cơn đau đớn trên cơ thể.

Trước đây, dù tôi có bị thương nặng thế nào, tiên nữ Thanh Thủy đều sẽ khống chế vết thương cho tôi, làm dịu cơn đau, nhưng bây giờ, tiên nữ Thanh Thủy không làm được gì nữa.

Thay vì bị thanh niên giày vò đến chết, chi bằng trực tiếp giết chết tôi đi.

“Mau nói, còn ai biết chuyện ngọc bội nữa. Mày biết lai lịch của ngọc bội này không?”, thanh niên tức giận hét lên, hắn ta thấy biểu cảm vô cùng đau đớn của tôi, trong mắt hiện lên sự phấn chấn và kích động.

“Vẫn không nói đúng không?”, thanh niên đột ngột rút dao găm trong lòng bàn tay tôi ra, sau đó cắm vào lòng bàn tay còn lại của tôi.

Tôi đau đớn kêu thảm không ngừng, tinh thần như sắp sụp đổ, đầu choáng váng. Lúc tôi sắp ngất đi, cơn đau tột cùng kia lại buộc tôi tỉnh dậy.

“Tôi nói, tôi nói…”, trí não tôi hoạt động nhanh chóng, nói: “Năm xưa những người cấp cao của Cục điều tra công năng đặc dị điều tra chuyện này rất lâu… không còn manh mối nữa, giờ đây… người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đang… đang âm thầm điều tra”.

“Anh… tốt nhất nên thả tôi đi, anh giết tôi cũng không ích lợi gì…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.