“Khóc cái con mẹ bà!”
, Trần Kế Tần túm tóc bà ta, định đánh tiếp, nhưng tôi cản lại.
Đánh người phụ nữ này không giải quyết được gốc rễ vấn đề, chỉ có thể trút giận mà thôi.
Để giải quyết được gốc rễ vấn đề thì phải tách Lý Tuyết Diễm ra khỏi người phụ nữ này.
Tôi xoay người nhìn Lý Tuyết Diễm nước mắt giàn giụa, nắm lấy tay cô ấy dẫn ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, tôi nghiêm túc nhìn vào mắt Lý Tuyết Diễm, nói: “Em có đồng ý rời xa mẹ em mãi mãi không?”
Lý Tuyết Diễm ngẩn người, ánh mắt phức tạp.
Tôi đọc được thông tin qua ánh mắt ấy, cô ấy vô cùng đồng ý, nhưng rời xa mẹ mình rồi cô ấy phải làm thế nào, phải sống bằng cách gì, có thể đi đâu được? Tôi nói: “Cái anh có là tiền, anh sẽ giúp em hoàn thành chương trình học, anh cũng sẽ sắp xếp cho em nơi ở và người bảo vệ em”
“Nhưng mà…”
, Lý Tuyết Diễm do dự, hỏi tôi: “Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, vì sao anh lại giúp tôi? Còn nữa, trông anh cũng xấp xỉ tuổi tôi, anh có thể giúp tôi được sao?”
“Tôi không thể tin anh hoàn toàn, bởi vì tôi vẫn chưa biết gì về anh”
“Huống hồ… các anh… các anh đã làm gì chứ, các anh đánh cho chủ tịch Viên thành như vậy, hở ra là đánh người, giống hệt mấy kẻ đòi nợ”
“Các anh… là người tốt sao?”
Dù gì chúng tôi chỉ mới gặp mặt nhau không lâu, vừa quen biết nhau, hơn nữa tôi và Trần Kế Tần đã đánh chủ tịch Viên, bây giờ còn đánh người phụ nữ kia, đúng là để lại ấn tượng không tốt cho người khác.
Tôi nói: “Cô bé ngốc, chủ tịch Viên kia là người tốt sao?”
Lý Tuyết Diễm khẽ lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Mẹ em là người tốt sao?”
Lý Tuyết Diễm lại lắc đầu.