Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 19: Chương 19: Chó đánh hơi




Một lúc sau, giọng nói của Trần Thái Linh vang lên. “Lâm Ngọc Lam đâu? Tại sao không ở trong phòng tắm?“.

“Làm sao có thể như vậy được?”, Viên Khắc Lương lập tức kêu lên: “Anh thấy cô ta đi vào trong mà”.

“Hay là cô ta lẻn ra ngoài mà anh không biết?”, Trần Thái Linh hỏi.

“Anh luôn canh chừng kỹ trước cửa nhà vệ sinh, ngay cả khi cô ta biến thành con ruồi bay ra ngoài, anh cũng có thể nhìn thấy”, Viêm Khắc Lương nói.

Lâm Ngọc Lam mất tích?

Lẽ nào cô ta biết Viêm Khắc Lương có ý đồ với mình nên lặng lẽ bỏ trốn?

Đột nhiên, một giọng nói đột ngột vang lên ở sau lưng tôi: “Trương Sơn Thành, cậu làm gì vậy? Thậm thà thậm thụt!”

Tôi quay đầu nhìn, là Lý Phương.

“Không... Không có gì”, tôi nói: “Tôi và Lâm Ngọc Lam đến ăn tối, đang chuẩn bị về. Tôi vừa ra ngoài làm chút việc, lúc quay lại, cửa đã đóng rồi, chị gõ cửa giúp tôi với“.

“Cậu và Lâm Ngọc Lam tới đây ăn tối?”, Lý Phương bán tín bán nghi, vươn tay gõ cửa hai cái, kêu lớn: “Thái Linh, em có ở nhà không?“.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Trần Thái Linh và Viêm Khắc Lương bước ra.

“Chị dâu, muộn như vậy, có chuyện gì sao?”, Trần Thái Linh hỏi.

“Không có gì, chẳng phải chị ngửi thấy có mùi thơm của đồ ăn sao? Chị vừa mới ở vườn cây ăn quả về, đang đói quá”, Lý Phương cười nói.

“Vừa hay còn nhiều đồ ăn, chị mau vào ăn chút đi”, Trần Thái Linh nói.

“Vậy thì chị không khách sáo nữa”, Lý Phương nói rồi bước vào trong.

Viêm Khắc Lương nhìn thấy tôi, lập tức bước tới, khuôn mặt tối sầm lại, hỏi: “Sao cậu vẫn chưa đi?“.

“Lâm Ngọc Lam đâu?”, tôi hỏi.

“Mẹ nó, cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”, Viên Khắc Lương tức giận ngút trời, hai tay chống nạnh, quay đi quay lại hai vòng, chợt nhớ ra điều gì đó, hắn ta thấp giọng nói với tôi: “Thế này đi, cậu đi tìm Lâm Ngọc Lam đến đây giúp tôi, chỉ cần tìm được cô ấy, tôi sẽ cho cậu hai trăm tệ!“.

“Trời tối quá, tôi biết đi đâu tìm bây giờ? Tôi phải về nhà”, tôi nói rồi bước ra ngoài sân.

Viêm Khắc Lương ngăn tôi lại, nói: “Bốn trăm!“.

“Không tìm”

“Tám trăm!”, Viêm Khắc Lương nghiến răng.

“Không được”

Vì tám trăm tệ mà muốn tôi phản bội Lâm Ngọc Lam sao? Anh đừng có mơ!

“Nhiều nhất hai nghìn tệ!”, Viên Khắc Lương chặn trước mặt tôi, sắc mặt tái xanh, nói: “Không thể nhiều hơn”.

Hai nghìn tệ là một khoản tiền rất lớn đối với tôi. Tôi không có việc làm và không có năng khiếu đặc biệt, sống trong thôn có khi hai tháng trời tôi không kiếm nổi hai nghìn tệ.

“Tôi sẽ đi tìm chị ta, tôi cũng không thể đảm bảo là sẽ tìm thấy đâu đó”, tôi miễn cưỡng đồng ý.

“Vậy thì đi nhanh đi, sau khi tìm được cô ấy, bảo cô ấy đến gặp tôi càng sớm càng tốt”, Viêm Khắc Lương nói rồi nóng lòng đẩy tôi một cái.

“Đưa tôi một nghìn tệ tiền đặt cọc trước”, tôi nói.

Viêm Khắc Lương rút mười tờ tiền trong ví ra đưa cho tôi, hắn ta gần như hét lên: “Mau đi tìm đi!“.

Tôi nhận lấy tiền, đếm một lượt rồi bỏ vào túi và bước ra khỏi khu nhà.

Tôi nghe thấy tiếng Viêm Khắc Lương đang dậm chân, hắn chửi: “Chết tiệt, thuốc sắp phát huy tác dụng rồi, không có phụ nữ là không được!”, hắn suy nghĩ một chút, xoay người bước vào nhà.

Tôi vội vàng núp trong góc tối, nhìn chằm chằm vào cổng nhà trưởng thôn.

Tôi không thể đảm bảo rằng Lâm Ngọc Lam đã rời đi, vì vậy phải kiểm tra tình hình trước.

Tôi đang vểnh tai nghe ngóng, giọng nói của Viêm Khắc Lương lại vang lên: “Ai đã uống cốc nước này rồi?“.

“Tôi uống rồi”, Lý Phương nói: “Tôi khát quá, nhìn thấy cốc nước nên tôi uống”.

“Chị...” Viêm Khắc Lương không biết nên nói gì.

Một lát sau, tôi nghe thấy Viêm Khắc Lương hỏi: “À...Thái Linh đâu?“.

“Cô ấy bảo cô ấy không khỏe, lên lầu nghỉ ngơi rồi”, Lý Phương nói.

“Ồ, vậy...Chị dâu, chị no chưa?”, Viêm Khắc Lương hỏi.

“Tàm tạm rồi...... Tôi cảm thấy hơi khó chịu, tôi về nhà trước đây”, giọng nói của Lý Phương nghe có vẻ kỳ quái.

Có lẽ, chị ta đã uống hết cốc nước mà Viêm Khắc Lương định cho Lâm Ngọc Lam uống, cơ thể chị ta bắt đầu có phản ứng.

“Tôi tiễn chị”, Viêm Khắc Lương nói.

Một lúc sau, Lý Phương và Viêm Khắc Lương lần lượt bước ra ngoài.

Lý Phương hai má ửng đỏ, thỉnh thoảng đưa tay vuốt tóc, sau đó chị ta còn không ngừng sờ xuống bên dưới, bước chân cũng rất nhẹ nhàng như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Chị dâu, có phải... Có phải cơ thể chị không được thoải mái?”, Viên Khắc Lương nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lý Phương, híp mắt nói.

“Ừm…Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ”, Lý Phương mơ màng nói.

“Vậy tôi đưa chị về”, Viêm Khắc Lương vòng tay qua eo Lý Phương từ phía sau, đôi mắt hắn ta sáng lấp lánh.

“Ừm… Được”, Lý Phương đồng ý.

Nhà của Lý Phương chỉ cách nhà của trưởng thôn hai trăm mét.

Khi đến gần nhà của Lý Phương, hai người đang ở dưới một cây long não lớn, bóng tối u ám, tôi thấy Viêm Khắc Lương không nhịn được mà đưa tay chạm vào mông của Lý Phương.

“A!”, Lý Phương kinh ngạc hét lên: “Cậu làm gì vậy?“.

“Hì hì, chị dâu, có phải chị rất muốn đàn ông không? Giống như tôi, hiện tại tôi cũng rất cần phụ nữ. Hay là hai chúng ta....”, hắn ta vừa nói vừa ôm lấy Lý Phương rồi đẩy Lý Phương đến thân cây long nhãn rồi cởi quần chị ta ra.

“Không, không được”, mặc dù ngoài miệng Lý Phương từ chối nhưng lại không ngăn Viêm Khắc Lương.

Tình trong như đã mặt ngoài còn e, quần của chị ta bị Viêm Khắc Lương kéo đến mắt cá chân, Viêm Khắc Lương xoay người Lý Phương lại để Lý Phương vịn vào thân cây, nhấc cao cặp mông lên.

Mặc dù trời rất tối, nhưng cặp mông trắng nõn của Lý Phương lại vô cùng chói mắt.

Tôi thầm tiếc nuối, dù Lý Phương là một dâm phụ nhưng được cái vóc dáng rất hấp dẫn, thật là quá hời cho Viên Khắc Lương. Tôi nghĩ chuyện này không có gì đáng xem nữa, cũng không muốn ở lại xem nữa, định quay về nhà trưởng thôn tìm Lâm Ngọc Lam.

Không ngờ lúc này có chuyện bất ngờ xảy ra.

Viêm Khắc Lương thở gấp, tay chân luống cuống vội vàng cởi quần ra, chuẩn bị cầm súng lên.

Đột nhiên, một bóng đen lao ra khỏi cổng nhà Lý Phương.

“Gâu gâu...”

Bóng đen lao về phía Viêm Khắc Lương một cách hung tợn.

“A!”, Viêm Khắc Lương kinh hoàng hét lên, hắn ta sợ hãi ngồi bệt xuống đất, sau đó còn không kịp kéo quần mà vội vã quay người bỏ chạy.

Tôi cũng sợ ngây người.

Bóng đen đó chính là con chó đen lớn tên Đại Hắc của nhà Lý Phương. Ngày thường Đại Hắc rất lầm lì, chỉ khi thấy người lạ nó mới sủa lên vài tiếng. Không ngờ đêm nay nó đã dũng cảm đứng ra bảo vệ cho sự trong sạch của chủ nhân.

Trong lòng tôi thầm khen Đại Hắc.

“Đại Hắc! Đại Hắc!”, Lý Phương sau khi hoàn hồn thì vội vàng kêu lên.

Nghe thấy tiếng gọi, Đại Hắc ngừng đuổi theo Viên Khắc Lương, vẫy đuôi chạy tới rồi vui vẻ nhảy lên trên người Lý Phương. Lý Phương đá hai cái vào Đại Hắc rồi quở mắng nó vài câu, kéo quần xong chị ta liếc nhìn hướng Viêm Khắc Lương bỏ chạy, rồi thất vọng đi về nhà.

Viêm Khắc Lương hốt hoảng chạy vào nhà trưởng thôn, hắn lập tức đóng cửa lại, sau đó nghe thấy bên trong ầm một tiếng, có lẽ hai chân hắn đã mềm nhũn khiến hắn ngã ra đất.

Đột nhiên, tôi nghe thấy Lý Phương hét lên: “Chó chết, tránh ra, tránh ra!“.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn và vội vã chạy qua xem, tôi thấy Đại Hắc bổ nhào về phía Lý Phương như điên, lúc này nó vồ tới làm Lý Phương ngã ra đất rồi ra sức làm những động tác làm tình với chị ta.

Chẳng lẽ Lý Phương đã uống phải thuốc phiêu diêu dục tiên của Viêm Khắc Lương, thân thể lẳng lơ quá mức khiến Đại Hắc cũng không nhịn được?

Tôi tiện tay nhặt một cây gậy dưới đất lên rồi lao tới, đánh mấy gậy lên người Đại Hắc, Đại Hắc kêu lên thảm thiết rồi cong đuôi bỏ chạy.

“Cám ơn cậu, Sơn Thành”, Lý Phương chật vật bò dậy khỏi mặt đất, chị ta nắm lấy cánh tay của tôi, bộ ngực đầy đặn không ngừng cọ vào cánh tay của tôi: “May mà có cậu. Chân của chị mềm nhũn rồi, cậu mau dìu tôi vào phòng đi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.