Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 337: Chương 337: Cho vay nặng lãi




Tôi ép sát từng bước: “Nếu không có thì chuyện hôm nay tôi sẽ nể mặt anh Đao, coi như chưa có gì xảy ra, tôi cũng không làm khó người của ông”.

“Nếu đúng là có...”

“Chuyện hèn hạ vô liêm sỉ này là do ai làm, tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!”

“Thậm chí tôi sẽ nhờ phía cảnh sát can thiệp xử lý!”

“Cho dù phía sau ông có người chống lưng mạnh cỡ nào, tôi cũng không để vào mắt!”

Ông Hướng cảm nhận được sự giận dữ của tôi, sắc mặt ông ta rất tồi tệ.

Cả người ông Phì không xong rồi, ông ta vừa miễn cưỡng đứng lên từ dưới đất, nhưng lại đứng không vững!

Sắc mặt anh Đao cũng sa sầm xuống: “Ông Hướng, ở câu lạc bộ này tôi nắm giữ bảy mươi phần trăm cổ phần, ông nắm ba mươi phần trăm, hai chúng ta hợp tác cùng làm ăn, tôi đã trao cho ông quyền kinh doanh và toàn bộ quyền lợi khác, tôi chỉ lấy một phần lãi mà thôi”.

“Trước khi chúng ta mở cửa, tôi đã dặn dò ông rất kĩ, dù tiền chúng ta kiếm được không phải là tiền sạch, nhưng chúng ta trước giờ đều không làm những chuyện uy hiếp người khác”.

“Nhân viên của chúng ta đều tuyển dụng thông qua việc dán quảng cáo, đăng tin tuyển trên mạng hoặc lôi kéo người của đối thủ cạnh tranh về làm việc, bọn họ tình nguyện đi làm, nếu ai không tình nguyện thì chúng ta cũng không bắt ép”.

“Câu lạc bộ nào cũng đều có quy tắc riêng của nó, đây cũng là quy tắc của giới giang hồ”.

“Giờ ông nói cho tôi, ông có làm những chuyện mất nhân tính này hay không!”

Xem ra anh Đao thật sự không biết gì về những chuyện này.

Ông Hướng không biết phải trả lời thế nào, trả lời thì không xong, không trả lời thì coi như ngầm thừa nhận, tiến thoái lưỡng nan!

“Cậu Đao, tất cả đều do tôi làm, đều do tôi, không liên quan gì tới anh Hướng, anh Hướng hoàn toàn không biết những chuyện này...”

Ông Phì khập khễnh lao tới, nhận tất cả mọi chuyện về mình: “Cậu Trương, những chuyện này đều do tôi đưa người đi làm, không có liên quan gì tới anh Hướng đâu...”

Tôi lại một cước đạp bay ông Phì một lần nữa, nói: “Ông Phì, ông cho rằng mình ông có thể gánh nổi chuyện này sao? Mẹ kiếp, ông còn non và xanh lắm!”

Anh Đao thấy thái độ của tôi cứng rắn như vậy, gương mặt cũng rất khó coi, anh ta hít sâu một hơi: “Ông Hướng, tôi hiểu rồi, mọi người đều là anh em với nhau, tôi cũng không muốn làm khó ông”.

“Nhưng ông đã khiến tôi quá thất vọng”.

“Ngày mai tôi sẽ rút vốn đầu tư khỏi câu lạc bộ này, những thứ gì thuộc về tôi thì hãy trả lại hết cho tôi”.

“Chuyện ở đây ông hãy tự xem xét mà giải quyết”.

“Tôi không lo được, và cũng không muốn lo nữa!”

Thoạt nhìn thì thấy anh Đao định cắt đứt quan hệ với ông Hướng, nhưng tôi cảm thấy anh Đao vẫn muốn bảo vệ ông ta, dù gì thì trước kia ông Hướng cũng đi theo bố của anh Đao, giờ lại đi theo anh Đao. Ông ta là đối tác làm ăn thân quen đã hai đời rồi, tuy không có mấy công lao nhưng cũng bỏ ra nhiều công sức.

Khi anh Đao mới tới nơi, trông thấy nhiều người ngã trên mặt đất như vậy, lại thấy tôi đá ông Phì một cú, anh ta biết tôi đã nổi giận nên mới tát ông Hướng một cái ngay tại chỗ, còn bắt ông Hướng quỳ xuống xin lỗi.

Anh Đao rất có thành ý để tôi tha thứ cho ông Hướng, cho tôi tùy ý xử lý những tên đàn em tép riu kia, vậy coi như xong chuyện. Nhưng anh ta cũng không ngờ là tôi sẽ bám riết không thôi, truy xét rõ ngọn ngành.

“Anh Đao”, tôi lên tiếng: “Chuyện này tôi sẽ truy cứu tới cùng, cho dù anh có rút vốn hay không tôi cũng sẽ điều tra tận gốc”.

“Có bao nhiêu cô gái đã rơi vào thảm cảnh, bọn họ đã làm ra bao nhiêu chuyện vô nhân tính, tôi sẽ điều tra cho bằng sạch”.

“Chỉ một câu thôi! Kẻ nào làm ra những chuyện này, tôi sẽ bắt kẻ đó phải trả giá!”

Tôi không thèm nể mặt một ai nữa, tôi không biết đã bao nhiêu cô gái phải chịu mối họa này rồi.

Tôi biết nhiều chuyện như vậy có thể sẽ đắc tội anh Đao, nhưng tôi vẫn phải làm.

Ông Hướng nở nụ cười hối lỗi, cười một cách rất gượng gạo, rất khó coi: “Cậu Trương, chi bằng chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi”.

Rõ ràng là ở đây đông người, có một số chuyện không tiện nói ra.

“Không cần”, tôi nói: “Những người ở đây cũng không cần ra ngoài, chúng ta cứ ở đây nói chuyện, trong tối nay hãy giải quyết mọi việc đi!”

Thái độ của tôi vô cùng cứng rắn, sắc mặt ông Hướng càng ngày càng khó coi.

Anh Đao đạp một cú vào chân ông Hướng: “Mẹ nó, ông còn không quỳ xuống!”

Ông Hướng quỳ sụp xuống trước mặt tôi, nét mặt tha thiết khẩn cầu: “Cậu Trương, chúng tôi mở câu lạc bộ để kinh doanh, có rất nhiều việc, rất phức tạp”.

“Đúng là chúng tôi đã bắt một số người tới đây, nhưng không phải vô duyên vô cớ ép buộc người ta, các cô gái ấy cũng coi như là tự nguyện”.

“Có một số người đàn ông vay tiền của tôi nhưng không trả nợ, nên mới đưa những người phụ nữ của mình vào đây. Có vài cô gái cũng vay tiền của tôi mà không trả được mới lấy thân trả nợ”.

“Tóm lại, chỉ cần các cô gái đó trả hết tiền là được, sau đó đi hay ở đều do họ tự quyết định. Như vậy họ đã tự do rồi, chúng tôi nhất định không làm khó họ, cũng không bắt ép họ phải trả nhiều hơn một xu nào”.

“Chỗ chúng tôi đây cũng có quy tắc cả”.

“Cậu Trương, tôi đã nói cho cậu tất cả moi chuyện rồi, tôi có chút không hiểu, thứ gọi là ‘ép người lành bán thân’ mà cậu nói, có phải chỉ những chuyện này không?”

Tôi cảm thấy mọi chuyện dường như không đúng lắm, cau mày: “Ông cho vay nặng lãi sao?”

“Tôi cho vay trực tuyến, có rất nhiều phần mềm cho vay trực tuyến, cũng có cho vay nặng lãi”, ông Hướng nói: “Chúng tôi đều là dân giang hồ, cậu Trương, cậu nên hiểu điều này”.

Cho vay trực tuyến?

Dân xã hội đen đường phố cho vay nặng lãi là chuyện bình thường.

Những năm gần đây, các hình thức cho vay trực tuyến, cho sinh viên đặt cọc ảnh nóng để vay tiền... nhiều vô kể, lãi vay đều cao cắt cổ.

Rất nhiều cô gái không biết tự trọng, vì mua điện thoại, mua quần áo mỹ phẩm, mua hàng hiệu mà đi vay trực tuyến, nếu không trả được tiền thì phải đối mặt với đủ trò siết nợ, các kênh liên lạc bị quấy nhiễu, hoặc bị chủ nợ mò đến tận cửa đòi nợ bằng bạo lực.

Những tin tức này ngày nào cũng đăng đầy rẫy trên điện thoại, có người không trả được tiền, lãi mẹ chồng lãi con, món nợ càng ngày càng lớn, đến mức họ không chịu nổi áp lực mà tự tử. Có những cô gái bán thân trả nợ, những chuyện này chẳng có gì là lạ.

Không có mua bán thì sẽ không có thiệt hại, cho vay trực tuyến là thứ rất đáng ghét, đã hại không ít người, nhưng những kẻ chủ động đi vay tiền còn tệ hại hơn!

Chính phủ cũng đã ngăn chặn những phần mềm này nhưng có rất nhiều phần mềm được làm hợp pháp, lãi suất cũng hợp pháp. Vấn đề cốt lõi phần lớn đều nằm ở những người đi vay. Dĩ nhiên luôn có những phần mềm bất hợp pháp, lãi suất cao, vậy mà chúng vẫn trở thành lựa chọn hàng đầu của nhiều sinh viên, chỉ vì cách thức vay rất dễ dàng, không cần chứng minh tín dụng, giao tiền nhanh chóng.

Chuyện xảy ra hôm nay cũng là do Vương Hải Ba nợ bốn trăm nghìn tệ nên chúng tôi mới bị chặn ở đây, bọn chúng mới muốn bắt mấy cô gái đi.

Anh Đao nói: “Sơn Thành, trước tiên cậu cứ bớt giận đã, tôi cũng biết những việc này. Chúng tôi là dân làm ăn, tiền của chúng tôi không phải từ trên trời rơi xuống. Có lúc dân giang hồ như chúng tôi kiếm tiền còn khó hơn người thường rất nhiều, có người còn cược cả mạng sống mà kiếm tiền”.

“Đương nhiên chúng tôi sẽ không uy hiếp ai làm những chuyện này, ông Hướng luôn làm việc có chừng mực”.

“Ông Hướng đi theo bố tôi nhiều năm như vậy, bây giờ lại đi theo tôi, làm việc rất có quy tắc, điều này cậu phải tin tôi”.

“Giờ có vấn đề gì thì mọi người cùng nhau nói rõ, nói ra hết là được, không nên làm mất lòng nhau”.

Tôi tin anh Đao, nhưng tôi không tin ông Hướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.