Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 214: Chương 214: Chuyện thi thể mất tích




Trần Mãn Quang nói tiếp: “Tối qua, Ngọc Lam về rất muộn, vừa hay lúc đó tôi xuống đi vệ sinh, thấy con bé đang nhắn tin Zalo cho ai đó. Vì tin nhắn âm thanh nên tôi nghe được”.

“Sơn Thành, nói thật cho tôi biết đi, có phải cậu với Ngọc Lam đã có quan hệ thể xác không?”

Toi rồi!

Tối qua sau khi Lâm Ngọc Lam về đã gửi tin nhắn cho tôi. Chúng tôi cũng trò chuyện đôi câu, không ngờ là lại bị Trần Mãn Quang nghe được!

Cảm xúc trong tôi vô cùng phức tạp. Tôi dan díu với con dâu người ta, bị người ta phát hiện.

Chuyện lộ rồi!

“Chú...”, tôi thật sự không biết nên trả lời thế nào, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Tôi là người đã trải đời kha khá. Những cảnh tượng hoành tráng, những nhân vật máu mặt, tôi gặp không ít. Dù đối diện với ai, tôi cũng không hề sợ hãi mà luôn giữ được bình tĩnh.

Nhưng thời khắc này, trong lòng tôi vô cùng hổ thẹn.

Vì chuyện này rõ ràng là lỗi của tôi!

Trần Mãn Quang nhấp một ngụm trà, nói: “Sơn Thành, đàn ông dám làm dám nhận. Tôi không muốn làm lớn chuyện này, cũng không nghĩ sẽ trách móc cậu điều gì”.

Tôi ngây ra, tôi cứ nghĩ Trần Mãn Quang sẽ nổi giận đùng đùng, chỉ trích tôi, đuổi tôi ra khỏi đây, không ngờ ông ấy lại nói như thế.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trần Mãn Quang, lòng tôi càng khó chịu. Tôi nói: “Xin lỗi chú...”

Tôi không biết nên biện bạch thế nào, giải thích ra sao. Lúc này, dù tôi có nói gì cũng chỉ khiến Trần Mãn Quang buồn thêm mà thôi.

Trần Mãn Quang thở dài một hơi, châm một điếu thuốc, nói: “Con bé Ngọc Lam cũng là đứa khổ. Vốn nó lấy con trai tôi, tôi còn đang mong được ôm cháu. Nào ngờ lại xảy ra chuyện...”

“Chuyện khi đó làm tôi đau khổ như muốn chết đi. Cậu và Ngọc Lam phạm sai lầm là vì quá trình khai quang của hai người chưa hoàn thành. Đáng lẽ hai người phải bị trừng phạt, nhưng trưởng thôn cũ lại rủ lòng thương, cho phép Ngọc Lam ở lại nhà tôi, hiếu kính hai ông bà già này”.

“Trưởng thôn cũ cũng tìm một lý do để tha tội cho cậu”.

Trưởng thôn cũ quả thực là một người tốt. Nhớ lại cái chết của ông ấy khiến tôi càng buồn hơn.

“Sơn Thành, bây giờ Ngọc Lam là quả phụ, con bé còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi đầu. Tôi đã tính là, thằng cả đi rồi, thằng hai thì vô công rồi nghề, siêng ăn nhác làm, chẳng nên trò trống gì”.

“Tôi định cho Ngọc Lam đi theo thằng hai, dù tôi nhận ra được, Ngọc Lam không hề có chút tình cảm nào với nó”.

Tôi nghe thế liền ngây ra. Trần Mãn Quang muốn để Lâm Ngọc Lam lấy Trần Kế Tần sao?

Lúc đó Trần Kế Tần vẫn còn là một tên du côn, chắc chắn Lâm Ngọc Lam sẽ không chấp nhận chuyện này.

“Ngọc Lam không thích Trần Kế Tần, tôi cũng không thể cưỡng ép được. Ngọc Lam còn nhỏ, đâu thể ở nhà tôi mãi được, kiểu gì rồi cũng phải tái giá”.

“Sơn Thành, nếu cậu đã có quan hệ với Ngọc Lam, thì hãy đối xử thật tốt với con bé”.

“Tôi sẽ nói một tiếng với bên nhà Ngọc Lam, để con bé về lại nhà mẹ đẻ, cắt đứt quan hệ với nhà chúng tôi”.

“Sau đó cậu hãy tìm ngày lành tháng tốt cưới con bé về. Nếu chuyện này mà cứ kéo dài sẽ gây ra điều tiếng, bất lợi cho cả cậu và Ngọc Lam”.

Tôi thật sự không ngờ Trần Mãn Quang lại độ lượng đến thế, ông ấy còn suy nghĩ giúp cho chúng tôi nữa!

Nhưng những gì Trần Mãn Quang nói đều đúng. Chồng của Lâm Ngọc Lam đã chết, theo lẽ thường thì quả phụ nào cũng sẽ tái hôn.

“Cảm ơn chú Mãn Quang”, trong lòng tôi thực sự biết ơn ông ấy.

Tôi cứ nghĩ nếu chuyện này bị lộ ra thì sẽ gây thêm một hồi sóng gió nữa, nào ngờ Trần Mãn Quang lại tha thứ cho tôi, lại còn chắp duyên cho chúng tôi.

Tôi cũng hiểu được, đó là vì tôi đã hướng cho Trần Kế Tần đi theo con đường ngay thẳng. Trần Mãn Quang nhìn thấy thế thì cũng mừng lòng, cho nên ông ấy cực kỳ tốt với tôi, coi tôi như con trai ruột.

Thế nên trong việc cạnh tranh làm trưởng thôn lần trước, Trần Mãn Quang mới không sợ đắc tội người khác, dốc hết sức để ủng hộ tôi.

Nếu tôi vẫn còn là Trương Sơn Thành ngày trước, chắc chắn Trần Mãn Quang sẽ không tha cho tôi.

Tôi lại mới vừa mua xe cho con ông ấy, sao ông ấy có thể trở mặt với tôi được?

Trên mặt Trần Mãn Quang vẫn còn nét buồn bã. Chuyện này chắc chắn sẽ khiến ông ấy buồn lòng, nhưng ông ấy không thể hiện nó ra.

Gạo đã nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi được gì nữa.

Trần Mãn Quang cười nói: “Giao con trai cho cậu, tôi rất yên tâm. Sơn Thành, chỉ cần con trai tôi thay đổi, sau này thành công rồi, chắc chắn sẽ kiếm được một cô vợ xinh đẹp”.

Điều này thì chắc chắn rồi, tôi cười đáp: “Chú Mãn Quang, chú yên tâm. Tôi nhất định sẽ tìm cho Trần Kế Tần một cô bạn gái thật xinh đẹp”.

Chúng tôi nói chuyện một lúc, bầu không khí đã nhẹ nhàng trở lại. Tôi nói: “Chú Mãn Quang, tôi có chuyện này muốn nói cho chú biết”.

“Tôi sắp điều tra ra được chuyện về thầy khai quang trong thôn chúng ta rồi”.

“Chuyện về thầy khai quang?”, Trần Mãn Quang nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

“Phải”, tôi nói tiếp: “Cái chết của Trần Kế Văn, Viên Khắc Lương, cả những người chồng chết ngay đêm tân hôn nếu vợ mình chưa được khai quang nữa”.

“Tôi phải điều tra rõ ràng những việc này. Tôi nhất định sẽ không để con trai chú chết oan uổng”.

“Tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ!”

Trần Mãn Quang nghe thế thì vô cùng hoảng sợ, tay cầm điếu thuốc cũng run run, hỏi lại tôi: “Sơn Thành, những lời này không thể nói bừa được đâu”.

“Việc khai quang của thôn chúng ta là tục truyền từ xưa đến nay, bất cứ ai làm trái quy tắc đều sẽ tự rước hoạ vào thân”.

“Sơn Thành, việc này không điều tra được đâu”.

“Hơn nữa, cậu định điều tra thế nào?”

Tôi nói: “Chú Mãn Quang, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải điều tra. Tôi đã biết được một số chuyện rồi. Sau này khi tôi lên làm trưởng thôn rồi điều tra mấy chuyện này, chú nhất định phải ủng hộ tôi, thuyết phục dân làng tin tôi”.

“Tôi tin rằng chắc chắn chú cũng muốn biết rốt cuộc tại sao con trai mình lại chết”.

Trần Mãn Quang vẫn vô cùng bàng hoàng, hỏi: “Sơn Thành, rốt cuộc cậu đã điều tra được gì rồi?”

Tôi nói: “Tôi đã đến khu nghĩa địa đằng sau núi và phát hiện có những ngôi mộ trống rỗng, không có thi thể bên trong”.

“Mà trong số những mộ trống đó... Có cả... Có cả mộ con trai chú...”

“Tôi nghĩ những việc kỳ quái này có liên quan đến việc khai quang”.

Lần hạ táng Viên Khắc Lương tôi cũng có mặt. Tiên nữ Thanh Thuỷ đã phát hiện ra, rất nhiều ngôi mộ ở nghĩa địa sau núi đều không có thi hài bên trong.

Trần Mãn Quang nghe thế, không thể tin nổi, hỏi lại: “Sao... Sao có thể như thế được?”

“Thi thể con trai tôi do chính tay tôi đặt vào quan tài, được chôn xuống đất dưới sự quan sát của toàn thể dân làng. Sao có thể... Không có thi hài trong đó được?”

“Sơn Thành, cậu có nhầm không đấy?”

Tôi khẳng định lại chắc nịch: “Chú Mãn Quang, sao tôi có thể lấy việc này ra để lừa chú được. Tất cả những gì tôi nói đều là thật”.

Thậm chí Trần Mãn Quang còn không dám tin lời tôi nói, bèn hỏi: “Chẳng lẽ... Cậu đào mộ con trai tôi lên?”

Tôi vội giải thích: “Chú Mãn Quang, sao tôi lại đào mộ con chú lên được. Chắc chắn không có chuyện đó. Những gì tôi nói đều là thật. Chú phải tin tôi, tôi có cách riêng của mình để biết được mộ của Trần Kế Văn trống không”.

“Hơn nữa, tôi chắc chắn sẽ điều tra ra được chuyện này”.

“Chỉ cần điều tra rõ ràng mọi chuyện, tìm được bí mật của việc khai quang gây chết người, giải quyết triệt để nó đi, thì sau này thôn chúng ta sẽ không có bất trắc gì nữa”.

“Điều tôi lo là, khi tôi muốn điều tra chuyện này lại bị dân làng ngăn cản, hoặc là lại kéo theo những rắc rối khác”.

“Thế nên tôi mới muốn làm trưởng thôn, khống chế được cục diện. Tôi cần sự ủng hộ từ chú”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.