Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 269: Chương 269: Cô gái bí ẩn




“Ha ha, rất tốt”, Lữ Vô Thiện cực kì hài lòng, nói: “Đừng có giở trò gì cả, cậu không đấu lại tôi đâu!”

“Nhớ kĩ lời tôi nói, tối ngày mười lăm tháng tám khai quật mộ cổ. Những ngày khác không làm được, chỉ có một tối đó thôi, không thể bỏ lỡ cơ hội!”

Tôi nói: “Ý ông là tôi sẽ làm tất cả sao? Ông và người của ông không ra mặt?”

“Phải”, Lữ Vô Thiện đáp vô cùng chắc chắn: “Tự cậu xem mà làm, nếu cậu không có bản lĩnh lấy báu vật thì sẽ chết, chúc cậu may mắn!”

Lữ Vô Thiện nói xong định cúp máy, tôi lên tiếng: “Đợi một chút!”

“Cậu còn thắc mắc gì nữa?”, Lữ Vô Thiện nói.

Tôi đặt câu hỏi: “Tôi làm việc cho ông, ông cũng phải nói cho tôi biết rốt cuộc bên dưới mộ cổ có gì nguy hiểm hay có vật ô uế gì chứ?”

“Tôi không biết”, Lữ Vô Thiện nói: “Khi nào cậu đào mộ cổ lên không phải là biết rồi sao?”

Ông ta lại không biết, chết tiệt!

Tôi nói tiếp: “Ông Lữ, tôi rất hiếu kì, làm sao ông biết trong thôn có báu vật và nhất định phải có bằng được báu vật này?”

Tôi muốn biết đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện.

Lữ Vô Thiện nói: “Người biết chuyện này cực kì ít ỏi, e rằng người trong thôn các cậu cũng không biết. Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, cậu đã hỏi tới thì tôi cũng rất tò mò sao cậu biết được chuyện này?”

“Nếu cậu không chặn đường tôi, e là báu vật đã sớm nằm trong tay tôi!”

Ông ta còn hỏi ngược lại tôi?

Tôi nói: “Ông Lữ, không dám giấu giếm, ông cố tôi từng là một người trộm mộ. Thời ông cố còn trẻ đã đến thôn Lâm Thủy trộm mộ cùng với vài người bạn, phát hiện ra mộ cổ bên dưới đền thờ”.

“Tôi biết được những tin tức này từ cuốn nhật kí mà ông cố để lại. Ông cố có lấy được một vài báu vật trong mộ cổ, sau lần đầu tiên đạt được lợi ích, ông đã bàn bạc với bạn của ông đi đào mộ lần thứ hai”.

“Nhưng mà... lần thứ hai tới thôn đào mộ cùng với bạn bè thì đã xảy ra sự cố...”

“Trong nhật kí của ông cố viết rằng dưới mộ cổ có một vật quý báu nhất trên đời, giá trị rất cao. Chỉ là trong mộ cổ có tà khí, hơn nữa ông còn căn dặn con cháu tuyệt đối không được lén xem nó...”

Tôi cố ý nói bậy bạ, kể lại những chuyện mà ông cụ nhà họ Dương đã kể trước kia.

Lữ Vô Thiện nghe vậy đột nhiên trở nên kích động: “Sơn Thành... Hóa ra chúng ta là người một nhà!”

“Hả?”, tôi hỏi lại: “Ông nói vậy là sao?”

Lữ Vô Thiện cười lớn, nói: “Ha ha, Sơn Thành, không giấu cậu, ông nội tôi cũng để lại một cuốn nhật kí trộm mộ. Bên trong ghi chép rất nhiều sự tích trộm mộ năm đó, lưu truyền đến tận đời tôi, trong đó có một sự tích liên quan đến mộ cổ ở thôn các cậu”.

“Trong nhật kí cũng ghi chép từng đi trộm mộ với vài người anh em kết nghĩa, lấy được rất nhiều thứ, sau đó lại xảy ra sự cố”.

“Trong đó không ghi người bạn đó của ông là ai, nhưng cậu nói giống hệt những gì tôi biết, ông cố cậu và ông nội tôi chắc chắn là bạn tốt, anh em tốt”.

“Cho nên chúng ta là người một nhà, đúng là người một nhà mà không nhận ra...”

Lữ Vô Thiện có vẻ không nói dối, nhưng ông ta kích động quá mức, hẳn là muốn lợi dụng chuyện này lôi kéo quan hệ với tôi.

Tôi thuận theo ý của ông ta trả lời: “Vậy thì tốt quá, trong nhật kí của ông cố tôi cũng nhắc tới vài người anh em, hình như có người của nhà họ Lữ các ông”.

“Chỉ là...”, tôi nói: “Ông Lữ, nếu chúng ta đã là người một nhà, tôi cũng nói thật cho ông biết, trong cuốn nhật kí của ông cố tôi không nói báu vật ở dưới đền thờ là vật gì, chỉ dặn con cháu nhà họ Trương không được lén xem nó”.

“Nhưng trong nhật kí còn nói báu vật đó có giá trị rất cao!”

“Ông cố làm nghề trộm mộ, hài cốt của ông nhất định không được để lại trong mộ cổ. Lần này tôi và sư phụ đến đây là muốn đưa hài cốt của ông cố ra, vả lại sư phụ tôi rất có hứng thú với báu vật bên trong đó”.

Lữ Vô Thiện thở dài, nói: “Sơn Thành, tôi cũng muốn đưa hài cốt của ông nội ra, nếu không, hài cốt bị mắc kẹt trong mộ cổ, mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng, chịu đủ sự giày vò trong địa ngục và không thể đầu thai làm người”.

“Về phần báu vật... tôi không thể nói cho cậu, đến lúc cậu nhìn thấy tự nhiên sẽ hiểu”.

Không nói cho tôi?

Tôi nói: “Ông Lữ, bây giờ tôi làm việc cho ông, ông cứ nói cho tôi biết. Còn nữa, tôi cần gặp mặt ông”.

Lữ Vô Thiện vẫn từ chối: “Chuyện báu vật liên quan rất lớn, nếu tiết lộ ra ngoài, e rằng sẽ khiến nhiều người dòm ngó. Nhất là người của chính phủ biết thì rắc rối to, mong cậu hiểu được điều này”.

“Hơn nữa, tôi sẽ không gặp cậu, đợi khi nào cậu lấy được báu vật, tôi sẽ liên lạc lại với cậu”.

Lữ Vô Thiện cúp điện thoại.

Tâm trạng tôi vô cùng buồn bực! Rầu rĩ đến mức sắp bùng nổ!

Bây giờ Lâm Ngọc Lam bị bắt, đối phương muốn tôi đào báu vật cho ông ta, đổi lấy Lâm Ngọc Lam!

Đối phương vẫn không lộ mặt, âm thầm thao túng tất cả.

Tôi vừa cất điện thoại chuẩn bị rời đi, xoay lại thì nhìn thấy một người con gái đứng ngay sau lưng.

Tôi giật mình, không biết cô gái này vào phòng từ lúc nào.

Cô gái cao tầm một mét bảy, khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan, tóc ngắn, ngũ quan tinh xảo. Người mặc quần Jean, áo da, mang giày thể thao, trông rất tháo vát nhanh nhẹn.

Sắc mặt cô ta lạnh lùng, ánh mắt tĩnh lặng như nước, yên lặng nhìn tôi.

Không những tôi không nhận ra, mà tiên nữ Thanh Thủy cũng không phát hiện ra!

Cô gái ấy vẫn luôn đứng sau lưng tôi, nghe lén tôi gọi điện thoại!

Giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy xuất hiện trong đầu tôi: “Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí. Người này là một pháp sư, ta cũng không chú ý đến, cô ta lại ở trong phòng lâu như vậy”.

Pháp sư!

Cách ăn mặc của cô gái này trông cũng bình thường, vậy mà lại là một pháp sư!

Cuối cùng người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng đến rồi.

Tôi cứ nghĩ người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí là một người ở độ tuổi trung niên rất lợi hại, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp.

Trong nhận thức của tôi, pháp sư ai cũng mặc đạo bào, cầm kiếm gỗ đào và bùa phép. Khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mắt, tôi thật sự kinh ngạc đến ngây người.

Tôi cười vô cùng lịch sự, hỏi: “Xin hỏi cô là ai?”

“Tôi tên Mộc Dịch”, cô gái thản nhiên nói: “Mộc trong kim mộc thủy hỏa thổ, Dịch nghĩa là dễ dàng”.

“Tôi tên Trương Sơn Thành”, tôi tự giới thiệu.

Người phụ nữ tỏ thái độ đang bàn việc công, nói: “Mọi thứ liên quan đến anh và tất cả tài liệu về vụ án tôi đều đã xem qua. Về sau, vụ án này sẽ do tôi toàn quyền phụ trách, mong anh phối hợp điều tra”.

“Vậy... Sau này cô cứ ở lại nhà tôi”, tôi nói: “Mời cô ngồi, tôi đi rót ly nước cho cô”.

“Không cần”, Mộc Dịch nói: “Bây giờ anh lập tức triệu tập đại hội toàn thôn, di tản toàn bộ người dân trong vòng năm trăm mét xung quanh đền thờ đến những nhà khác”.

“Hành động ngay bây giờ”.

Bây giờ? Có phải là gấp quá không?

Tôi nói: “Cô đi đường xa đến đây, hay là nghỉ ngơi trước đã. Tình tiết vụ án mà tôi biết chỉ là tư liệu bề ngoài, tôi sẽ kể lại tất cả mọi chuyện cho cô một lần nữa, bao gồm một vài chi tiết”.

“Không cần”, Mộc Dịch ngồi nơi ghế, thản nhiên đáp: “Đừng lắm chuyện như vậy, tôi đã đến thôn các anh hai ngày rồi, những gì nên biết đều đã âm thầm tìm hiểu”.

“Còn nữa, tôi chỉ có hứng thú với ma quỷ ở bên dưới đền thờ, với những việc khác thì không hề có hứng thú. Tôi đến đây cũng là để giải quyết chuyện này”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.