Chết tiệt!
Tôi không ngờ người ám sát tôi, đối phó tôi lại là Hoàng Tiểu Tinh!
Thảo nào sát thủ lại biết rõ hành tung của tôi như vậy. Ngày hôm đó họp xong, tôi và chủ tịch thị trấn cùng đi lên thị trấn, sau đó thì gặp phải sát thủ.
Tất cả đều là do Hoàng Tiểu Tinh sắp đặt!
Ông lão nói: “Cách này chỉ là hạ sách, nếu theo kế hoạch của cháu thì không phải những gì chúng ta làm trước kia đều uổng công rồi sao? Không phải chúng ta giết Viên Chính Dương cũng là vô ích rồi sao?”
“Còn sát thủ mà chúng ta mời tới chẳng phải là mời vô ích hay sao?”
Hoàng Tiểu Tinh nói: “Vậy ông nội có ý gì?”
“Thực hiện cả hai”, ông lão nói: “Cháu tiếp tục ẩn náu bên cạnh Trương Sơn Thành, âm thầm quan sát mọi việc, còn ông sẽ ngả bài với cậu ta”.
“Ngả bài?”, Hoàng Tiểu Tinh nói: “Ông nội, ông không thể bị lộ được. Chúng ta làm biết bao nhiêu chuyện như vậy, bên cảnh sát vẫn đang điều tra, ông mà bị lộ thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng”.
“Nếu để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhúng tay vào, chúng ta sẽ càng gặp phiền phức”.
Cục điều tra hiện tượng huyền bí?
Đó là tổ chức như thế nào?
Ông lão nói: “Cháu yên tâm, ông làm việc rất có chừng mực. Thời gian cấp bách, chúng ta chỉ còn nửa tháng nữa thôi, bằng không lại phải đợi thêm chín năm. Lần này chúng ta đã chuẩn bị kĩ càng, nếu Trương Sơn Thành không thỏa hiệp, ông sẽ ép cậu ta phải thỏa hiệp”.
“Đợi đến khi chúng ta làm xong tất cả mọi chuyện, ông sẽ khiến Trương Sơn Thành phải ở tù mọt gông!”
Hoàng Tiểu Tinh nở nụ cười lạnh, nói: “Ông nội, mọi chuyện đều nghe theo ông”.
Hoàng Tiểu Tinh cúp máy, tôi nhanh chân rời đi.
Lúc về đến nhà, tâm trạng tôi vô cùng buồn bực và khó chịu.
Bước tiếp theo tôi nên đi thế nào đây?
Hoàng Tiểu Tinh ẩn náu quá sâu!
Tôi luôn muốn biết kẻ đứng sau là ai, nhưng bây giờ đã điều tra được một số manh mối, tôi lại không thể nào vui nổi.
Trước đây tôi ghét Hoàng Tiểu Tinh, cứ ngỡ anh ta chỉ là một tên lưu manh mà thôi, bây giờ xem ra anh ta vẫn luôn âm mưu lên kế hoạch cho những chuyện đáng sợ!
Có nên nói những chuyện này cho chị Văn Nhã hay không? Không được, chị Văn Nhã chắc chắn sẽ không tin tôi, bởi vì Hoàng Tiểu Tinh là người bạn trai mà chị ấy yêu sâu đậm.
May là tôi có thuận phong nhĩ, nếu không, tôi là trưởng thôn, Hoàng Tiểu Tinh ở bên cạnh tôi, là người tổng phụ trách dự án, anh ta muốn hại tôi sẽ khó lòng phòng bị.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Chuyện này phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ, việc đầu tư xây dựng thôn các ngươi chỉ là một cái bẫy”.
“Kẻ địch nhiều lần muốn thu mua đất ở thôn các ngươi nhưng không cách nào đạt được mục đích, thế nên mới ra tay từ việc xây dựng thôn”.
“Bọn họ muốn khống chế cả thôn, lại không thể tiết lộ bí mật ra ngoài, muốn đào đất dưới đền thờ lên lấy báu vật trong âm thầm bí mật, nhưng ngươi lại chắn đường bọn họ”.
“Bọn họ tưởng rằng ngươi cũng nhắm vào báu vật, nên mới phải tìm mọi cách để trừ khử ngươi”.
Tôi hỏi tiên nữ Thanh Thủy: “Vậy bước tiếp theo tôi nên làm gì?”
Tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Người ở đầu bên kia điện thoại đã nhắc tới người của chính phủ hai lần. Bọn họ sợ nhất là người của chính phủ, vậy nên họ sợ cái gì thì ngươi cứ đem đến cái đó cho họ”.
“Dù sao, mục đích của ngươi không phải là để có được báu vật, mà là để tìm ra hung thủ đứng đằng sau”.
Tôi nói: “Ý cô là… nói tất cả cho cảnh sát, để người của cơ quan chính phủ trực tiếp tham gia vào, đến đây đào báu vật sao?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bọn họ chắc chắn không sợ cảnh sát, chắc hẳn người đứng đằng sau không phải người bình thường, mà là người của giới tu luyện”.
“Người của giới tu luyện?”, tôi kinh ngạc hỏi: “Vì sao cô lại nói như vậy? Nếu người đó thuộc giới tu luyện, cô từng nói với tôi rằng người của giới tu luyện rất lợi hại, thế thì vì sao những người giết tôi toàn là người bình thường?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bây giờ đã đến lúc nói cho ngươi biết một vài chuyện, giới tu luyện và thế giới của người bình thường là hai thế giới khác nhau. Giới tu luyện là một thế giới dưới lòng đất, người bình thường không biết đến sự tồn tại của nó”.
“Người của giới tu luyện kị nhất là để những chuyện quái dị và sức mạnh thần kì làm mọi người hoang mang”.
“Một khi người của giới tu luyện giết chết người bình thường, hoặc là làm cho công chúng hoảng sợ, chính phủ sẽ vào cuộc điều tra, bất kể là vì nguyên nhân gì đều sẽ xử tử kẻ phạm tội”.
“Không có bất kì ai ở giới tu luyện dám vượt qua giới hạn này”.
“Nếu làm lớn chuyện lên, không thể thu dọn, e rằng kẻ đứng sau cũng sẽ khó sống”.
“Cho nên, mọi việc đều phải tiến hành trong bí mật. Thêm vào đó, kẻ đứng sau cũng không biết ngươi là người tu luyện, vả lại vẫn chưa đến lúc phải dùng đến người tu luyện để giết ngươi”.
“Ở thế giới này có rất ít người tu luyện, trong một vạn người chỉ có một người, nếu bọn họ sử dụng người tu luyện, tình hình sẽ nâng lên một cấp độ mới. Một khi sự việc bại lộ, để chính phủ tham gia vào thì cục diện lúc đó sẽ không do bọn họ khống chế nữa”.
Tiên nữ Thanh Thủy kể cho tôi rất nhiều thứ.
Giới tu luyện có rất nhiều điều kiêng kị, hơn nữa, chính phủ cũng có cơ quan chuyên môn chế ước người tu luyện. Cục điều tra hiện tượng huyền bí mà bọn họ nhắc đến chính là cơ cấu đặc biệt của cơ quan chính phủ.
Cơ quan chính phủ sẽ xử lý kịp thời những sự kiện kì dị.
Vấn đề trong đền thờ thuộc về sự kiện kì dị, cho nên, sau khi tiên nữ Thanh Thủy điều tra đền thờ đã xác định kẻ đứng sau có lẽ là người tu luyện.
Bọn họ chỉ còn nửa tháng để đào đền thờ lên, nếu không lại phải chờ thêm chín năm nữa, đây cũng là một thông tin vô cùng quan trọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người tôi, Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm đi lên huyện.
Vụ án này do Lưu Chính Nghĩa đích thân phụ trách, trước tiên chúng tôi đến Cục cảnh sát một chuyến, luật sư mà Âu Dương Bác mời giúp tôi đã có mặt.
Lúc ghi lời khai ở hiện trường vụ án, ba người chúng tôi kể lại chi tiết tất cả những gì mình biết về chuyện xảy ra tối hôm đó.
Sau khi làm xong trình tự phá án thì đã hơn ba giờ chiều, ba người chúng tôi tạm thời không sao.
Luật sư là người của mình, rất tài giỏi, ông ấy nói rõ ràng với cục trưởng Lưu rằng dù bây giờ tình hình có phức tạp thế nào cũng không thể hạn chế sự tự do của đương sự.
Vì lời khai của Lý Tuyết Diễm đã hoàn toàn chứng minh tôi và Trần Kế Tần vô tội, nếu cứ phải tạm giữ thì cũng chỉ có thể tạm giữ với tội danh đánh người, nộp tiền bảo lãnh là được thả ra.
Tôi bảo Trần Kế Tần nhân tiện đi làm thủ tục chuyển trường, còn tôi ở lại nói chuyện riêng với Lưu Chính Nghĩa.
Lần này tôi không giấu giếm bất cứ điều gì, nói luôn cho Lưu Chính Nghĩa nghe chuyện Hoàng Tiểu Tinh gọi điện thoại, đồng thời kể lại tỉ mỉ chuyện đền thờ.
Tôi chủ yếu nói về những chuyện liên quan đến báu vật ở đền thờ.
Lưu Chính Nghĩa nghe xong, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, hỏi: “Ý cậu là kẻ đứng đằng sau vẫn luôn muốn lấy được báu vật bên dưới đền thờ, nhưng bên dưới đền thờ có thể tồn tại một số chuyện kì quái, vì vậy bọn họ không dám công khai đào nó lên, cũng không dám làm lớn chuyện này?”
“Cho nên, bọn họ luôn muốn mua lại đất, đối phó với cậu, khống chế toàn thôn đều là vì báu vật bên dưới đền thờ. Những báu vật đó mới là nguồn cơn của tất cả mọi chuyện?”
“Vâng”, tôi gật đầu đáp: “Cục trưởng Lưu, những gì tôi nói đều là sự thật, ông phải tin tôi”.
“Đương nhiên tôi tin cậu”, Lưu Chính Nghĩa hít vào một hơi thật sâu, nói: “Xem ra những chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi chúng tôi có thể giải quyết”.
Là ý gì?
Lưu Chính Nghĩa nói: “Sơn Thành, các vụ án mạng ở thôn cậu trước đây, bao gồm cái chết của Viên Khắc Lương, Trần Kế Văn và những người chết đột ngột vào mấy năm trước đều được cơ quan đặc biệt của chính phủ tiếp nhận rồi”.
“Cơ quan đặc biệt?”, tôi không hiểu.