Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 100: Chương 100: Con trai người giàu nhất




Xe chạy vùn vụt trên đường, tôi hỏi: “Tập đoàn Văn Viên rất có thế lực ở thị trấn chúng ta sao?”

Lưu Thiến hơi ngạc nhiên mà nói: “Anh không biết Tập đoàn Văn Viên à?”

Tôi lắc đầu, trước đây tôi chỉ biết trồng trọt, nào có quan tâm đến mấy chuyện này, Lưu Thiến nói: “Hai căn nhà ở thương mại trong thị trấn chúng ta chính là dự án của Tập đoàn Văn Viên”.

“Trước đây Tập đoàn Văn Viên buôn bán dược liệu và máy móc y tế, gia tộc họ cũng lớn, được vài bác sĩ nổi tiếng. Bây giờ có tiền rồi thì bố của Dương Đông chuyển sang làm bất động sản”.

Nghe đến nhà ở thương mại, tôi lập tức hiểu ra. Thị trấn chúng tôi cũng nghèo, hoàn toàn không có khu nhà ở, nhưng khi mọi người dần ăn nên làm ra, bắt đầu từ năm kia họ đã xây dựng được hai căn nhà ở thương mại.

Không ngờ rằng nhà còn chưa xây xong thì đã bán hết, xem ra trong thị trấn cũng có rất nhiều người giàu.

Chủ tịch Tập đoàn Văn Viên - Dương Quang - là người giàu nhất trong thị trấn chúng tôi, không ai dám đắc tội.

Thế mà tôi lại đánh con trai của người giàu nhất thị trấn này!

Trời ạ, sớm biết như vậy, lúc đó tôi đã giải quyết chuyện này trong hòa bình.

Nhưng bây giờ muộn mất rồi còn đâu, chỉ có điều tôi chẳng sợ.

Thế giới này là một xã hội pháp trị, cộng thêm võ thuật của tôi, sao tôi phải sợ ông ta?

Lưu Thiến lại bảo đảm với tôi lần nữa: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện đâu”.

Tôi đến khoa cấp cứu, sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của tôi thì khâu cho tôi mấy mũi, bôi thuốc rồi khuyên tôi không nên hoạt động tay phải, dùng băng vải bó cố định như vậy, mười ngày nửa tháng sẽ hồi phục hoàn toàn, ba ngày thay thuốc một lần là được.

Không được ăn bữa trưa khiến chúng tôi đều đói bụng, Lưu Thiến lái xe chở tôi đến một quán cơm nhỏ ở bên đường ăn cơm.

Tôi gọi một phần sủi cảo, vì tay phải của tôi bị thương không cử động được, nên Lưu Thiến đành đút cho tôi ăn một cách cẩn thận.

Trước nay tôi chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, khách ăn cơm xung quanh đều tưởng chúng tôi đang yêu nhau.

Tôi nghe thấy vài nam nữ trẻ tuổi ngồi cạnh nói chuyện với nhau.

“Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu”.

“Phải đấy, cô gái kia ở cấp bậc nữ thần, còn cậu con trai xấu như vậy, sao cô ấy lại thích cậu ta được chứ?”

“Lẽ nào cậu không biết gái xấu đi với trai đẹp, gái đẹp đi với dã thú à?”

Giọng nói của mấy người họ rất nhỏ nhưng vẫn bị chúng tôi nghe được, Lưu Thiến lập tức nổi giận, đập bàn đứng dậy quát: “Mấy người nói đủ chưa?”

“Cơm không lấp được miệng của mấy người à?”

Lúc đó mấy người họ mới im miệng, ngoan ngoãn ăn cơm.

Xem ra sau này tôi phải thay đổi hình tượng một chút, bằng không đi đến đâu cũng làm mất mặt Lưu Thiến.

Vừa ăn cơm xong quay lại xe, Viện trưởng Lưu đã gọi đến cho tôi, nói: “Cậu em à, chuyện đã xử lý ổn thỏa, chúng tôi chỉ kiểm tra đơn giản rồi nói bệnh tình hơi nghiêm trọng, bảo anh ta chuyển viện rồi”.

Giải quyết ổn thỏa rồi thì tốt.

“Nhưng mà...”, Viện trưởng Lưu nói: “Sơn Thành à, cậu ra tay cũng ác thật, hai xương sườn của Dương Đông bị cậu đánh gãy, phương pháp chữa trị ở chỗ chúng tôi còn kém, quả thực không thích hợp điều trị”.

Tôi ra tay nào có nặng đến thế nhỉ?

Tôi nói: “Gãy thì gãy, không sao đâu anh”.

“Cái gì mà không sao?”, Viện trưởng Lưu nói: “Dương Đông là con trai của Dương Quang, Dương Quang chỉ có một đứa con quý báu như thế, cậu đánh con trai ông ta thành ra vậy, Dương Quang chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu”.

Lưu Thiến nghe chúng tôi trò chuyện, liền lấy điện thoại trong tay tôi rồi nói: “Chú hai, có chuyện gì cháu sẽ chịu trách nhiệm.

“Chuyện này cũng tại cháu mà nên, cháu sẽ phụ trách đến cùng.”

Khi chúng tôi về tới bệnh viện, đội trưởng Lý đã đến rồi, ông ấy đang đợi chúng tôi, sau đó chúng tôi đi cùng đội trưởng Lý đến cục cảnh sát một chuyến.

Chúng tôi làm bản tường trình xong rồi rời đi.

Chuyện này đội trưởng Lý đã xem camera giám sát, từ đầu đến cuối là Dương Đông gây sự. Lần đầu Dương Đông định đánh tôi, Lưu Thiến đã ngăn trước mặt tôi.

Lần thứ hai Dương Đông tiếp tục cầm ghế đánh tôi nhưng tôi đã giằng lấy cái ghế làm Dương Đông ngã. Lần thứ ba Dương Đông lấy hung khí ra định đâm chết tôi.

Nếu không phải tôi đánh nhau giỏi thì tôi đã xảy ra chuyện rồi.

Cho nên, trong chuyện này tôi gần như không phải chịu trách nhiệm, có Lưu Thiến ở đây, đội trưởng Lý cũng không dám làm khó tôi.

Lưu Thiến cũng không muốn làm lớn chuyện. Bây giờ Dương Đông đã chuyển đến bệnh viện thành phố, đội trưởng Lý còn phải đi một chuyến.

Rời khỏi cục cảnh sát, chúng tôi lại lái xe tới bệnh viện, đến phòng làm việc của viện trưởng.

Viện trưởng Lưu biết được tất cả những chuyện đã xảy ra, sắc mặt u ám đáng sợ.

Viện trưởng Lưu hỏi Lưu Thiến: “Thiến Thiến, rốt cuộc cháu nghĩ thế nào vậy? Cháu có thể để người khác bớt lo được không?”

“Bố cháu ba ngày lại gọi cho chú hai lần, nói chú khuyên cháu”.

“Bao lâu rồi cháu không về nhà? Cháu có thể nghe lời bố mẹ được không?”

“Bây giờ cháu lại gây ra nhiều chuyện như vậy, cháu định giải quyết thế nào?”

Viện trưởng Lưu trách mắng Lưu Thiến liên tiếp.

Lưu Thiến nhíu chặt mày nói: “Chú hai, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, cháu không thích Dương Đông”.

“Dương Đông nhiều tiếng xấu như vậy, suốt ngày đi cùng đám côn đồ trong thị trấn. Anh ta làm ra nhiều chuyện ghê tởm là thế, sao cháu có thể gả cho loại người đó được?”

Viện trưởng Lưu nói: “Chuyện cưới xin giữa cháu và Dương Đông là bà nội cháu và bà nội Dương Đông quyết định, không phải cháu nói là được. Chuyện này liên quan đến tình cảm giữa hai nhà chúng ta”.

“Dương Đông có vài thói xấu, nhưng đàn ông lập gia đình rồi sẽ thay đổi. Cháu có năng lực như vậy, còn không kiềm chế được Dương Đông sao?”

“Chú nhớ lúc còn đi học, quan hệ giữa cháu và Dương Đông rất tốt, vì sao sau này lại thành như vậy?”

“Tại sao cháu một mực không đồng ý hôn sự này chứ?”

Tôi nghe hiểu rồi, hóa ra hôn sự giữa Lưu Thiến và Dương Đông là do người lớn hai bên ước định, hứa hẹn cho con cháu lấy nhau từ khi chúng còn nhỏ.

Lưu Thiến trả lời: “Trước kia cháu có quan hệ tốt với Dương Đông, nhưng anh ta lại gây ra một số chuyện không thể tha thứ!”

“Cháu sẽ không ở bên anh ta nữa, lúc đi học cháu bị đuổi là vì anh ta, sau này, cháu và bạn trai bị chia cắt cũng vì anh ta”.

“Cháu không thích người đàn ông đó, cháu chỉ muốn anh ta chết đi, sao cháu có thể gả cho anh ta được?”

“Cháu...”, Viện trưởng Lưu tức đến mức không nói nên lời: “Thiến Thiến, chú hai cũng không muốn trách móc cháu, cháu và Dương Đông kết hôn cũng vì tốt cho hai nhà các cháu. Hai nhà các cháu thân thiết với nhau đã một trăm năm nay, quan hệ vẫn luôn rất tốt”.

“Hiện tại cháu gây ra chuyện như vậy, có thể sẽ khiến quan hệ giữa hai nhà rạn nứt”.

“Hơn nữa, cuộc bầu cử sắp đến rồi, bố cháu cần sự ủng hộ của nhà họ Dương, nếu không thì sẽ rất phiền phức”.

Cuộc bầu cử?

Bố của Lưu Thiến sắp tranh cử?

Bố cô ấy là quan chức sao?

Nghe đồn cửa hàng điện thoại ấy là của thị trưởng mở, lẽ nào... lẽ nào Lưu Thiến là con gái của thị trưởng?

Tôi thoáng chốc hiểu ra, kinh ngạc không thôi.

Cậu ấm của người giàu nhất thị trấn và con gái của thị trưởng đính hôn với nhau từ nhỏ, bên nữ không đồng ý, còn liên lụy đến lợi ích của gia đình.

Đây chẳng phải là hôn nhân chính trị, tình tiết của những bộ phim máu chó hạng ba trong nước hay sao? Thế nào lại xảy ra ngoài đời thực rồi?

Tôi phải tránh xa Lưu Thiến và Dương Đông ra một chút. Nhà họ Dương là vua một phương ở thị trấn chúng tôi, bố Lưu Thiến là lãnh đạo của thị trấn chúng tôi, nếu tôi bị cuốn vào chuyện của Lưu Thiến và Dương Đông chắc chắn sẽ gặp phiền phức liên tục.

Tâm trạng của Lưu Thiến rất không ổn định: “Chú hai, bất luận thế nào cháu cũng sẽ không ở bên Dương Đông, cho dù cháu và Trương Sơn Thành có ở bên nhau thì cháu cũng sẽ không ở bên Dương Đông!”

Nói xong, dường như Lưu Thiến không kiềm chế được cảm xúc của mình, lao ra khỏi phòng viện trưởng.

Tôi và Viện trưởng Lưu liếc nhìn nhau, câu cuối cùng Lưu Thiến nói tuyệt đối không phải lời thật, mà là lời trong lúc tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.