Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đã từng thấy ai đào huyệt mà đào rộng thế này chưa? Cho dù là mộ của đại quan và tướng lĩnh thời cổ đại cũng phải có kết cấu hợp lý, phải có vật bồi táng, có bố cục và kiến trúc hợp lý”.
“Hơn nữa, những hình ảnh được điêu khắc trên vách tường kia không nên xuất hiện trong huyệt mộ”.
“Điêu khắc trong mộ sẽ không phức tạp, không bao gồm nhiều cảnh như vậy, càng không xuất hiện chiến trường máu tanh”.
“Vả lại nơi này là một không gian hình chữ nhật, kiến trúc cực kì không hợp lý”.
“Ngoài ra, người cổ đại sẽ không xây đền thờ trên mộ, đó là đại kị”.
Tôi lại càng hoang mang, hỏi: “Vậy đây không phải huyệt mộ thì là cái gì?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Tạm thời ta cũng không rõ, ta cảm thấy chuyện ở đây rất phức tạp, có thể liên quan tới rất nhiều thứ”.
Tôi mau chóng đến trước quan tài quan sát thật kĩ.
Chiếc quan tài hết sức đặc biệt, là một hộp đá to lớn hình chữ nhật, hoàn toàn không giống như quan tài.
Tôi nói: “Tiên nữ, lẽ nào đây không phải quan tài?”
Tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Trước kia ta cũng cho là quan tài, nhưng bây giờ xem ra là không phải. Con người đóng quan tài chắc chắn sẽ không đóng cái nào cao hơn ba mét, dài chín mét”.
“Đây chỉ là một căn nhà đá bịt kín mà thôi!”
Nhà đá? Từ xa nhìn lại thì đúng là giống một căn nhà thật, chỉ là nó có một cái nắp đá dày gần ba mươi xăng-ti-mét chặn kín ở phía trên.
Nếu là nhà đá thì ai lại xây một căn nhà đá lạ lùng như thế ở đây chứ?
Những phiến đá này vừa dày vừa nặng, dùng nó để xây cất rất là phiền phức.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hoa văn xung quanh nhà đá đều là ký hiệu của Đạo gia, trông lộn xộn chẳng theo quy luật nào, nhưng mỗi một hoa văn đều không hề giao với các hoa văn khác”.
“Tuy những hoa văn này không phải kí hiệu Đạo gia đỉnh cao, nhưng cũng là tác phẩm thượng thừa, là một loại phong ấn cực kì mạnh”.
“Cho nên, bên trong nhà đá này… nhất định có thứ vô cùng đáng sợ, hay có thể nói là báu vật!”
“Phong ấn?”, trước kia tôi đã nghe thấy từ này trên TV, nghĩa là dùng sức mạnh thần bí nào đó để khóa chặt người nào đó hoặc đồ vật bí ẩn nào đó.
Tôi nói: “Tiên nữ, cô có cách nào mở căn nhà đá này ra không?”
Tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Ta không mở được, dùng cơ thể của ngươi không cách nào sử dụng sức mạnh giải trừ phong ấn”.
“Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thôi, giao chuyện ở đây lại cho Mộc Dịch, để cô ta nghĩ cách giải quyết”.
Tôi quay về theo đường cũ, thuận tiện xóa đi dấu vết của tôi ở nơi này.
Sau khi lên phía trên, tôi ngồi uống trà trong phòng làm việc.
Đợi khoảng hai mươi phút thì Mộc Dịch quay về, hùng hùng hổ hổ, bước đi rất nhanh.
Tiếp đó, điện thoại của tôi vang lên, là Trần Kế Tần gọi tới, cất giọng đầy oán trách: “Cái cô Mộc Dịch kia không cho tôi vào, đại ca, tôi muốn làm việc với anh”.
Tôi nói: “Chuyện ở đây anh đừng tham gia vào, về nghỉ ngơi đi”.
“Đúng rồi”, tôi đi sang bên cạnh, hỏi nhỏ: “Chuyện tôi nhờ anh, sao anh làm được vậy?”
Trần Kế Tần cười hì hì nói: “Tôi vốn chẳng có cách gì, trong lúc cấp bách, tôi nói với viện trưởng Lưu, thế là viện trưởng Lưu tiêm thuốc mê khiến cho hai người họ hôn mê”.
“Lúc Mộc Dịch đến, cô ta kiểm tra một hồi, hoàn toàn không biết họ bị tiêm thuốc mê. Chúng tôi cũng không nói với cô ta, vì vậy kéo dài được mấy tiếng đồng hồ”.
“Bây giờ hai người đó không sao rồi, không thể không nói Mộc Dịch vô cùng lợi hại…”
“Được rồi, chuyện này anh làm tốt lắm, anh về nghỉ đi”, tôi cúp máy.
Mộc Dịch đi tới hỏi tôi: “Tôn Bán Tiên đâu?”
Tôi nói cho Mộc Dịch biết tình hình ở đây, Mộc Dịch gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Sau đó, tôi hỏi chuyện của hai công nhân kia.
Mộc Dịch nói: “Trong cơ thể của hai công nhân đó ngoài âm khí ra còn có một số yêu khí, là tôi đã sơ sót, lúc ấy không phát hiện ra”.
“May là cứu chữa kịp thời, bọn họ không sao rồi”.
Yêu khí?
Tôi ngẩn người, hỏi: “Ý cô là ở dưới thật sự có yêu quái?”
Trước đó tiên nữ Thanh Thủy cũng đã nói là có yêu quái.
Mộc Dịch nhìn chằm chằm mấy thùng xăng bên cạnh, nói: “Bất kể có yêu ma quỷ quái gì, xuống dưới châm lửa đốt nó đi là xong”.
“Được”, đương nhiên tôi không thể nói cho Mộc Dịch biết chuyện xảy ra ở dưới đó.
Mộc Dịch cầm thùng xăng đi đến bên hang động, đột nhiên lại dừng bước, ngồi xổm xuống, kiểm tra lá bùa ở cạnh bên.
“Hửm?”, Mộc Dịch mang vẻ mặt kì quái, nói: “Vì sao những lá bùa này không còn tác dụng nữa?”
Bùa là để trấn áp âm khí, giờ đây âm khí bên dưới không còn nữa, bùa không có mục tiêu trấn áp tất nhiên cũng mất đi tác dụng.
Mộc Dịch đặt thùng xăng sang bên trước, nhanh chóng leo thang xuống dưới.
Sau đó, tôi cũng leo xuống theo.
“Ở đây sao thế này?”, Mộc Dịch nhìn chằm chằm lá vàng khô héo, nát vụn ở dưới đất, cực kì kinh ngạc kêu lên: “Trương Sơn Thành, ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Dịch đánh giá vô cùng cao về người đã điêu khắc ra những bức bích họa này.
Những bức bích họa ở xung quanh bao gồm rất nhiều cảnh tượng, Mộc Dịch xem xét từng cái một, vẻ mặt kích động, nói: “Mang những bức điêu khắc này đi, nghiên cứu kĩ càng, nhất định có thể học được rất nhiều thứ. Những bức bích họa này có thể nói là báu vật vô giá!”
Tôi đi theo sau Mộc Dịch, nghe Mộc Dịch giảng giải chỗ lợi hại của những bức bích họa. Vài phút sau, một hình ảnh vẽ cảnh thôn làng nhỏ hấp dẫn tôi.
Từ kết cấu của thôn làng và dãy núi ở phía sau có thể thấy nó hơi giống với thôn của chúng tôi. Tôi đi đến gần nhìn kĩ, phát hiện trong hình điêu khắc có một cái đền thờ.
Đền thờ đó đúng là đền thờ ở thôn chúng tôi, chẳng khác chút nào!
Vậy chứng tỏ bức điêu khắc này khắc họa thôn của chúng tôi!
Ở đây có rất nhiều bích họa, trước kia tôi không chú ý đến phía này.
Trên con đường của thôn có người dân đi lại, bên suối có trẻ con chơi đùa, ngoài ra còn có vài ông cụ đang đánh cờ và một số người vây xem.
Trên ngọn núi ở phía xa có người đang hái thuốc, cũng có người đang cày ruộng.
Hình ảnh hấp dẫn tôi nhất là ở đầu kia của con suối, một nam một nữ đang ngồi tựa vào nhau trên ghế đá bên bờ suối. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần dựa vào vai một người con trai, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, ngắm nhìn ánh tà dương nơi chân trời.
Người con gái xinh đẹp như tiên, biểu cảm trên mặt rất sống động. Khi tôi nhìn đến người con trai ở bên cạnh, cả người tôi trở nên mất tự nhiên, trong lòng hết sức kinh ngạc!