Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 287: Chương 287: Dời cây




Tiên nữ Thanh Thuỷ nghĩ một lát rồi nói: “Pháp khí bình thường không hữu dụng, chúng ta cần một pháp khí cực mạnh. Nếu không có pháp khí, sau khi lấy linh hồn của cây ra, phải di chuyển cây ngay, nếu quá nửa tiếng thì hồn cây sẽ tan vỡ”.

“Muốn dời được cây có linh khí đi nơi khác, phải có điều kiện sinh tồn nhất định cho cây, hoặc cần một người tu luyện bảo vệ cây mới được”.

“Bây giờ trên ngọn núi sau thôn các ngươi có một nơi có thể trồng được cây này”.

Tôi hỏi lại: “Trên núi?”

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Ngươi còn nhớ chỗ ngươi gặp ta ngày trước không? Ở đó có một cái hồ nhỏ, là hồ nước khoáng duy nhất trong đầm lầy, nước trong đó chứa một lượng linh khí mỏng. Những năm qua ta sống được là nhờ cái hồ đó”.

“Chuyển cái cây này đến đó là sự lựa chọn tốt nhất”.

Tôi nhớ rất rõ, lúc đó tôi bị Trần Kế Tần sơ ý đẩy ngã xuống vực, rơi vào đầm lầy bên dưới.

Tôi nhìn thấy một cô gái rất đẹp đang tắm rửa trong hồ, chính là tiên nữ Thanh Thuỷ.

Hồ đó nằm bên dưới vực, nếu nhổ cây ở đây lên, sau đó di chuyển đến dưới vực thì nửa tiếng là không đủ.

Nhưng bây giờ đó là cách duy nhất, tiên nữ Thanh Thuỷ sẽ dùng linh khí để bảo vệ cây.

Thời gian cấp bách, nhất định phải làm xong chuyện này trước khi Mộc Dịch quay lại.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nhìn cái rễ cây to đùng, sau đó nói: “Cây mọc ngược, dù ngươi có hiểu lời ta nói hay không, thì ta đến đây cũng là để giúp ngươi”.

“Ta sẽ hút hết linh khí trong rễ của ngươi, đẩy âm khí ra, đưa linh hồn của ngươi rời khỏi nơi này, tìm cho ngươi một căn nhà mới, để ngươi thoát khỏi sự đeo bám của âm khí”.

Đám dây mây xung quanh không ngừng rung lên, tựa như đang đáp lại lời tiên nữ Thanh Thuỷ.

Nói xong, tiên nữ Thanh Thuỷ khống chế thân thể tôi, đặt hai tay lên rễ cây khổng lồ.

Nguồn linh khí vô tận như vỡ ùa ra từ trong rễ cây, xông vào cơ thể tôi.

Lần này, đám dây mây xung quanh không tấn công chúng tôi, như biết được tôi đang cứu nó, muốn mang nó ra khỏi nơi này.

Tiên nữ Thanh Thuỷ khống chế luồng linh khí vận chuyển trong cơ thể tôi, cho chúng chạy khắp cơ thể, cuối cùng tụ về đan điền.

Rễ cây to lớn khô héo với tốc độ rất nhanh, đám dây mây trên đỉnh hang cũng ào ào rơi xuống đất, lá xanh cũng biến thành lá vàng...

Những rễ khác của cây cũng rơi từ trên đỉnh hang xuống, đập xuống đất, khô queo, vì chúng đã chết!

Tiên nữ Thanh Thuỷ tiếp tục hấp thụ linh khí, rễ chính khô héo cũng bắt đầu nứt ra, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, rơi xuống đất.

Một chiếc quan tài bằng ngọc màu xanh cao tầm ba mét dần dần xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Trên quan tài ngọc khắc rất nhiều ký hiệu và hình vẽ kỳ quái, trông vô cùng thần bí và quỷ quái.

Sau khi hút xong linh khí, rễ và vô số dây mây của cây mọc ngược đều chết, âm khí xung quanh cũng bắt đầu tan đi...

Tiên nữ Thanh Thuỷ đứng trước quan tài bằng ngọc, trong tay cô ấy xuất hiện một sợi dây mây xanh dài hơn mười phân. Nó đang toả ra ánh sáng màu xanh nhạt, cực kỳ thần kỳ.

“Đây chính là linh hồn của cây”.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nhặt hai lá bùa dưới đất dán lên trên linh hồn của cây, trong chớp mắt, vầng sáng màu xanh nhạt của nó đã biến mất.

Những tấm bùa này là bùa Mộc Dịch đã dán lên lúc nãy.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nhảy xuống khỏi quan tài, nhét linh hồn của cây vào trong túi rồi nói: “Chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây, đưa hồn cây đến bên hồ”.

Tôi hỏi: “Thế cái quan tài này thì sao?”

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Quan tài này đã bị phong ấn, người bình thường không mở ra được. Chúng ta phải làm xong chuyện này trước khi Mộc Dịch đến”.

“Còn quan tài này cứ giao cho Mộc Dịch xử lý”.

Tiên nữ Thanh Thuỷ trực tiếp khống chế cơ thể tôi chứ không “trả” nó lại cho tôi.

Tiên nữ Thanh Thuỷ đi đến cửa động, sau đó leo lên thang với tốc độ cực nhanh.

Vừa mới lên đến nơi thì Hoàng Tiểu Tinh đã lo lắng hỏi: “Sao cậu xuống đó lâu thế? Tìm được ví chưa?”

“Rồi”, tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Anh Tiểu Tinh, anh ở đây trông chừng nhé. Lưng tôi bị chồn vàng cào bị thương, rất khó chịu, tôi phải về phòng khám xử lý vết thương”.

Không đợi Hoàng Tiểu Tinh trả lời, tiên nữ Thanh Thuỷ đã chạy đi.

Chúng tôi đi ra khỏi đây, tiên nữ Thanh Thuỷ chạy về hướng ngọn núi sau thôn.

Trên đường đi, tiên nữ Thanh Thuỷ lấy di động ra gọi cho Trần Kế Tần.

Trần Kế Tần nói: “Đại ca, Mộc Dịch vẫn chưa đến, nhưng chắc cũng sắp rồi. Từ thôn chúng ta đến bệnh viện mất khoảng bốn mươi phút”.

“Ừ”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Sau khi Mộc Dịch đến, nhất định phải nghĩ cách giữ chân cô ta khoảng một tiếng, rõ chưa?”

“Giữ chân Mộc Dịch?”, Trần Kế Tần không hiểu mà hỏi lại: “Đại ca, xảy ra chuyện gì sao?”

“Đừng hỏi nhiều, tôi sẽ nói với anh sau”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói tiếp: “Nhớ lấy, nhất định phải giữ chân Mộc Dịch, nhưng không được để cô ta phát hiện là anh đang cố kéo dài thời gian”.Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com

“Đại ca, việc này... rất khó”, Trần Kế Tần nói với vẻ bất lực.

Tiên nữ Thanh Thuỷ thẳng tay cúp máy.

Tiên nữ Thanh Thuỷ khống chế cơ thể của tôi, nhưng không ai nhận ra được, vì ngữ điệu, giọng nói, thần sắc đều giống hệt tôi.

Trên đường có gặp vài dân làng, họ hỏi tôi có chuyện gì, tiên nữ Thanh Thuỷ cũng tiện miệng đáp vài câu sau đó lại tiếp tục lao đi thật nhanh.

Đến cuối thôn, xung quanh đã không còn ai. Tiên nữ Thanh Thuỷ lao lên núi với tốc độ cực kỳ nhanh.

Một bước chạy của cô ấy bằng hai ba mét, đi mà như bay!

Nhưng kể cả thế thì đường núi rất gập ghềnh, để đến được cái vực kia còn tốn rất nhiều thời gian. Hơn bốn mươi phút sau, cuối cùng chúng tôi cũng đến được vách núi.

Tiên nữ Thanh Thuỷ mặt không đỏ, cũng không thở dốc mà chỉ ngồi xuống đất nghỉ ngơi hai phút.

Sau đó, tiên nữ Thanh Thuỷ bò dài trên mặt đất, trên tay cô ấy xuất hiện luồng sức mạnh thần bí, bám chặt lấy đất.

Lần trước lúc tôi leo từ dưới vực lên cũng dùng cách này.

Tiên nữ Thanh Thuỷ như một con rắn, bám trên vách núi, di chuyển cực nhanh, mấy phút sau chúng tôi đã ở dưới đáy vực.

Dưới đáy vực nồng nặc mùi hôi, bầu không khí âm u mù mịt, tiên nữ Thanh Thuỷ quen đường quen lối, di chuyển với tốc độ cực nhanh. Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm được một cái hồ nhỏ xanh ngắt giữa đầm lầy này.

Tiên nữ Thanh Thuỷ lôi linh hồn của cây từ trong túi ra, xé lá bùa vàng đang dán trên đó xuống.

Cành cây vốn xanh nay đã biến thành màu xám ngắt, linh hồn của cây đã khô héo rồi!

Tôi vô cùng hoảng hốt!

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Không sao, có ta bảo vệ, chỉ có bề ngoài của nó khô héo thôi, còn hồn cây vẫn sống”.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nhẹ nhàng đặt linh hồn của cây lên mặt hồ, nhánh cây khô chìm vào trong nước, biến mất trước mắt chúng tôi.

Tiên nữ Thanh Thuỷ thở phào một hơi, nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng và nói: “Sống hay chết, phải xem vận mệnh của ngươi rồi”.

“Đây là nơi ta từng tu luyện, hi vọng ngươi có thể sống sót”.

Nói xong, tiên nữ Thanh Thuỷ xoay người bỏ đi, chạy thật nhanh về phía vách núi.

Tôi hỏi: “Cô nói chuyện với hồn cây, nó có hiểu không?”

“Không biết...”, tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Kể cả bây giờ nó không hiểu được, thì khi nào lớn lên, linh trí đủ trưởng thành, nó sẽ hiểu”.

“Đừng hỏi nhiều nữa, chúng ta phải quay về thật nhanh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.