Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 235: Chương 235: Gã đàn ông xấu xa




Trương Lệ chửi to một câu, không thèm để ý đến tôi mà nhanh chóng lên xe và khởi động.

Thấy Trương Lệ sắp đóng cửa xe, tôi lập tức lao đến nắm chặt lấy mép cửa xe, kéo thật mạnh và vội vàng nói: “Trương Lệ, em nghe anh giải thích”.

“Đây là món quà anh tặng em”.

Tôi không giỏi dỗ dành con gái, lúc này mua quà dỗ con gái có lẽ sẽ không tác dụng lớn hoặc thậm chí chẳng có tác dụng gì, nhưng tôi bắt buộc phải mua.

Tôi có quan hệ với mấy người phụ nữ, giờ nghĩ lại mình chưa từng tặng thứ gì cho phụ nữ cả.

“Tôi không nghe, tôi không nghe, anh tránh ra đi!”, Trương Lệ muốn đóng cửa xe, tôi bất chấp kéo chặt xe không cho Trương Lệ đóng lại.

“Trương Sơn Thành, tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh mau biến khỏi tầm mắt của tôi!”, Trương Lệ trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt tràn đầy tức giận, hai mắt chứa đầy tia căm ghét.

“Anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi không muốn quà của anh!”

“Từ giờ trở đi, tôi và anh chẳng còn liên quan đến nhau nữa!”

“Tôi muốn chia tay với anh!”

“Anh tránh ra!”

Tôi đã làm tổn thương trái tim của Trương Lệ, tôi ở trước mặt cô ấy nắm tay và tuyên bố sắp đính hôn với người phụ nữ khác.

Bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy bạn trai mình làm chuyện như vậy trước mặt mình cũng đều không thể chịu đựng được.

Ánh mắt Trương Lệ tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng, trong lòng cô ấy luôn chửi tôi là gã đàn ông xấu xa......

Thấy cuộc cãi vã của chúng tôi, người đi đường bắt đầu dừng lại hóng chuyện!

“Trương Sơn Thành, sao anh vẫn không đi, không thấy xấu hổ à!”, giọng Trương Lệ trầm xuống.

Tôi kéo mạnh cửa xe, Trương Lệ không khỏe bằng tôi, không đóng được cửa nên lấy chân đạp tôi, không đuổi được tôi. Cô ấy khởi động xe rồi nhưng không dám lái đi vì sợ làm người khác bị thương.

Tôi nói: “Trương Lệ, hai chúng ta phải nói chuyện rõ ràng”.

Trương Lệ thấy người vây quanh càng lúc càng nhiều thì hơi nôn nóng, cô ấy là cảnh sát, đang lái xe cảnh sát. Ở đây lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt, nếu có người dùng điện thoại chụp lại đăng lên mạng thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh cảnh sát.

Trương Lệ hung hăng trừng tôi: “Lên xe!”

Tôi lập tức vin vào cánh cửa sau rồi ngồi vào xe.

Tôi sợ nếu mình vòng ra ghế phụ thì Trương Lệ sẽ đột nhiên đạp chân ga chạy đi bỏ tôi ở lại.

Trương Lệ đóng cửa, lái xe phóng đi.

Mấy phút sau, xe dừng ở một con hẻm hẻo lánh, Trương Lệ lạnh lùng nói: “Trương Sơn Thành, anh có lời gì thì nói đi”.

Trương Lệ quay lưng lại với tôi, tôi không thể nhìn thấy ánh mắt của cô ấy.

Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là thú nhận.

Sự việc đã bại lộ rồi, nếu giấu diếm nữa sẽ tiếp tục khiến Trương Lệ bị tổn thương, lừa gạt hết lần này đến lần khác, cuối cùng khi sự việc vỡ lở ra sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn nữa.

Tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, không muốn có lỗi với bất kỳ ai, nhưng tôi muốn tu luyện thì bắt buộc phải thu thập mị lực, bắt buộc phải xảy ra quan hệ với rất nhiều người phụ nữ, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Hơn nữa, tôi thích tất cả những người phụ nữ đã quan hệ tình dục với tôi.

Tôi biết bản thân rất lăng nhăng, rất nhiều lúc tôi cũng không có lựa chọn nào khác, ai mà không muốn chung sống trọn đời với một người phụ nữ xinh đẹp như hoa chứ?

Nhưng đã chọn con đường tu luyện thì tôi phải chấp nhận tất cả những điều này.

Tôi yêu bọn họ, tôi muốn làm cho bọn họ hạnh phúc.

Có lẽ, tôi chính là Vi Tiểu Bảo thứ hai.

Tuy nhiên, người cổ đại có thể tam thê tứ thiếp, đó là điều hợp pháp và được ủng hộ. Mà bây giờ, là chế độ một vợ một chồng, trùng hôn là vi phạm pháp luật, không làm giấy đăng ký kết hôn thì không phạm pháp, đó là vấn đề đạo đức, cuộc sống riêng tư hỗn loạn.

Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Trương Lệ, anh có lỗi với em......”

“Xin lỗi thì có ích gì!”, Ggọng Trương Lệ không giống bình thường, có xen lẫn với tiếng khóc nức nở: “Anh...... anh ở trước mặt tôi nói sắp đính hôn với người phụ nữ khác!”

“Anh khiến tôi xấu hổ vô cùng!”

“Sao anh có thể làm tổn thương tôi như vậy!”

“Trương Sơn Thành, trước đây anh đã đồng ý gì với tôi?”

“Tôi còn tưởng anh và Lưu Thiến có quan hệ mập mờ, thật không ngờ, anh và Lâm Ngọc Lam lại ở bên nhau!”

Trương Lệ là một người thẳng thắn, sẽ bộc trực nói ra tất cả những gì uất ức.

Nếu giờ tôi trực tiếp nói ra mình cũng có quan hệ với những người phụ nữ khác thì e là Trương Lệ sẽ hoàn toàn mất khống chế.

“Nói ra đi”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Chuyện của ngươi cuối cùng rồi sẽ phải nói cho tất cả những người phụ nữ bên cạnh ngươi”.

“Tính cách và suy nghĩ của mỗi người phụ nữ không giống nhau, nhưng đến cuối cùng, khi bọn họ biết sức mạnh của ngươi thì dù là trên phương diện tâm lý, sinh lý hay vật chất cũng không thể rời bỏ ngươi và rồi cuối cùng sẽ chấp nhận tất cả”.

“Nếu có người phụ nữ thật sự không thể chấp nhận ngươi thì chia tay đi”.

“Nam nữ chia tay cũng rất bình thường, không cần có gánh nặng tâm lý gì cả”.

“Giải quyết việc tình cảm một cách dứt khoát, đừng dây dưa lằng nhằng”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói thì dễ, nhưng làm thì khó.

Tôi vốn chỉ là tay mơ trong việc yêu đương, những lần lên giường với mấy người phụ nữ đều là do ngoài ý muốn, hoặc là để chữa bệnh, căn bản chưa từng yêu đương nồng nhiệt rồi mới lên giường với người phụ nữ nào.

Tôi cũng không muốn làm một người đàn ông xấu xa, nhưng mà bây giờ tôi đã là một tên xấu xa rồi.

Tôi lấy hết can đảm nói: “Trương Lệ, có một số chuyện anh phải nói rõ với em, anh cũng không muốn lừa dối hay giấu diếm em”.

“Nhưng nếu anh không nói thì đến cuối cùng sẽ khiến em tổn thương sâu hơn”.

Trương Lệ tức giận nói: “Có lời gì thì nói nhanh lên i!”

Tôi cố gắng nói tất cả mọi chuyện một cách uyển chuyển, tôi nói: “Trương Lệ, anh thật lòng yêu em, anh từng đồng ý với em rằng sẽ ở bên em suốt cuộc đời”.

“Nhưng mà......anh cũng từng đồng ý với người khác......”

“Gã đàn ông xấu xa!”, Trương Lệ ngắt lời tôi: “Trương Sơn Thành, anh là đồ khốn nạn vô liêm sỉ, đồ đê tiện, dối trá!”

“Mắt tôi đúng là mù rồi, sao tôi lại yêu đương với anh cơ chứ!”

“Sao tôi có thể tin anh chứ!”

“Lần trước say rượu, anh đụng vào tôi, tôi nên bắt anh, tống vào tù mới phải!”

Cảm xúc của Trương Lệ vô cùng kích động, vừa nghe tôi giải thích xong liền trở nên mất bình tĩnh.

Tôi thực sự không biết an ủi cô ấy như thế nào, tôi có cần nói tiếp không?

Trong lòng tôi cũng rất khó chịu.

“Trương Lệ, anh làm như vậy là sai, nhưng mà anh có nỗi khổ tâm, buộc phải làm như vậy”, tôi tiếp tục giải thích: “Em cũng biết anh có rất nhiều bí mật, anh có thể kéo một chiếc xe, có thể bóp vỡ một chiếc cốc sứ vỡ thành nhiều mảnh chỉ với một tay”.

“Và cả số tiền khổng lồ xung quanh anh, sức mạnh và địa vị của anh bây giờ, tất cả những điều này em không tò mò chút nào sao?”

“Đúng vậy! Tôi không hiểu anh!”, Trương Lệ nghẹn ngào nói: “Tôi hoàn toàn không hiểu anh, Trương Sơn Thành, tôi tưởng rằng mình rất hiểu anh, nhưng mà, anh bây giờ ở trước mặt tôi giống như một người xa lạ”.

“Trước đây tôi chỉ biết anh là một chàng trai nghèo, nhưng bây giờ, anh có tài sản hàng chục triệu tệ, có sức mạnh to lớn, có mạng lưới quan hệ rộng lớn”.

“Một nhân vật lớn như anh sao có thể thích một cô cảnh sát bé nhỏ là tôi chứ, sao có thể thích một đứa trẻ mồ côi không ai thương, không ai yêu như tôi chứ!”

“Tôi và anh vốn không đi chung một con đường, ở bên anh chỉ là sự mơ tưởng ngu ngốc của tôi mà thôi”.

“Tôi không xứng......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.