Sau đó, tôi lật tấm chăn Trương Lệ đang đắp ra.
Quần của Trương Lệ đã bị cắt vụn ra từ lâu, nửa người dưới gần như lộ ra hết, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Xương đùi và xương chậu bị gãy nên bắt buộc phải cởi quần, khử trùng, sau đó cố định lại.
Nửa người dưới loã lồ trước mắt tôi và Triệu Linh Nhi, khiến cô ấy có chút ngại ngùng.
Lúc này tôi không có suy nghĩ bậy bạ nào khác ngoài việc phải chữa trị vết thương cho Trương Lệ.
Triệu Linh Nhi nói: “Chị Trương Lệ, y thuật của anh Sơn Thành cao siêu lắm. Chị yên tâm, chị sẽ khỏi ngay thôi, đừng lo nhé”.
Triệu Linh Nhi đã đoán được quan hệ của tôi, Trương Lệ và Lâm Ngọc Lam từ lâu rồi. Lần trước cô ấy còn nói với tôi, từ ánh mắt và thái độ của mấy cô gái đó với tôi là đoán được ngay.
Triệu Linh Nhi rất hiểu chuyện, cô ấy không để bụng việc tôi qua lại với các cô gái khác, thậm chí còn luôn nghĩ cho tôi.
Tiên nữ Thanh Thuỷ từng nói rằng Triệu Linh Nhi là một cô gái rất khó kiểm soát. Bây giờ cô ấy cần tôi, nhờ tôi loại bỏ linh khí trong người cô ấy và em trai cô ấy, thế nên cô ấy không thể rời khỏi tôi, lại đối xử với tôi cực kỳ tốt.
Triệu Linh Nhi cầm hộp châm, làm trợ lý của tôi. Tôi cầm cục bông lên, sát trùng phần đùi trong cho Trương Lệ.
Xung quanh đùi cô ấy đã sưng hết cả lên, vì xương bị gãy khiến các mô tế bào dưới da cũng chịu tổn thương.
Sau khi khử trùng xong, Triệu Linh Nhi đưa cho tôi một cây kim bạc. Tôi châm nó vào huyệt của Trương Lệ một cách vô cùng thuần thục.
Trương Lệ hơi run lên, tôi vội nói: “Châm cứu không đau, chỉ hơi tê thôi. Đây là phản ứng bình thường khi kích thích vào huyệt vị. Em đừng cử động, nếu không anh sẽ châm lệch đấy”.
Tôi cứ thế châm vào sáu huyệt trên chân Trương Lệ. Mỗi lần châm xong, tiên nữ Thanh Thuỷ sẽ truyền linh khí vào để chặn huyệt vị đó lại.
Cứ thế, sau khi châm cứu hết phần đùi, bây giờ là đến phần xương hông bị thương.
Triệu Linh Nhi chạy đến giúp Trương Lệ lật người, kê thêm gối dưới người cô ấy. Triệu Linh Nhi còn đỡ Trương Lệ nghiêng người, để tất cả huyệt vị quanh chỗ bị thương đều lộ ra hết.
Tôi tiếp tục châm cứu, tốn khoảng mười mấy phút, cuối cùng cũng xong hết.
Triệu Linh Nhi nhìn tôi đầy khó hiểu, hỏi: “Anh Sơn Thành, thế này là xong rồi sao?”
“Ừ”, tôi đáp: “Khoảng bảy ngày nữa xương sẽ liền lại. Nửa tháng sau là có thể xuống đất đi lại tập luyện”.
Triệu Linh Nhi vô cùng kinh ngạc, nhưng không hề nghi ngờ lời tôi nói. Cô ấy nói với tôi: “Anh Sơn Thành, anh lợi hại quá”.
“Đúng rồi, lúc nãy khi anh châm cứu, em thấy thủ pháp của anh rất độc đáo. Anh nhìn một cái là biết ngay vị trí của huyệt đó, đặt kim vô cùng chuẩn xác. Hơn nữa em còn cảm nhận được ở đầu kim châm có một sức mạnh thần bí, cực kỳ giống với sức mạnh trong cơ thể em”.
Triệu Linh Nhi không hề ngần ngại nói ngay trước mặt Trương Lệ, mà những chuyện này tôi cũng nói với Trương Lệ rồi.
Tôi đáp: “Ừ, trước đây anh đã nói sức mạnh trong cơ thể em rất thần kỳ mà, chỉ là bây giờ em không khống chế được nó thôi”.
“Lần này anh phải dùng đến sức mạnh này để chữa trị cho Trương Lệ”.
Ánh mắt Triệu Linh Nhi như phát sáng. Sức mạnh trong cơ thể hai chị em cô ấy luôn là sự trói buộc với hai người. Nhưng hôm nay Triệu Linh Nhi tận mắt nhìn thấy luồng sức mạnh đó có thể chữa bệnh, thế nên trong tim cô bắt đầu cháy lên hi vọng và mong chờ.
Cơ thể của Triệu Linh Nhi bị phong ấn, còn linh hồn của Triệu Vũ đã bị ai đó tác động vào. Tôi không nói với Triệu Linh Nhi vì thời cơ còn chưa đến. Nếu nói sớm quá, e là hai chị em họ sẽ bị sốc.
Triệu Linh Nhi nói: “Anh Sơn Thành, em đi làm việc ở bệnh viện đã. Khi nào có thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện sau”.
Tôi gật đầu, nói: “Ừ. Bây giờ nhờ y tá vào cố định vết thương, bó thạch cao cho cô ấy đi. Còn phần eo thì tạo một khuôn riêng”.
Tạo khuôn cố định cho người gãy xương là loại được thiết kế riêng theo kích cỡ chỗ bị thương trên cơ thể. Đeo nó lên người có thể cố định phần xương gãy, không để bệnh nhân cử động quá mạnh, nhưng vẫn tiện cho ngủ nghỉ sinh hoạt bình thường.
Sau khi bị thương ở chân, hông, người bệnh chủ yếu chỉ nằm, rất khó lật người. Mà nằm quá lâu thì cơ thể sẽ khó chịu, nhất là phần hông sẽ ê ẩm đến phát điên.
Nên là tôi phải có một lộ trình điều trị tốt nhất cho Trương Lệ, để cô ấy ít khó chịu nhất có thể.
Triệu Linh Nhi đáp: “Anh Sơn Thành, để em chăm sóc chị ấy cho”.
“Để người khác chăm sóc em không yên tâm”.
Tôi gật đầu, nhưng Trương Lệ lại nói: “Linh Nhi, em là bác sĩ, ngày nào cũng bận việc, sao chị có thể làm phiền em được chứ. Cứ để y tá chăm sóc chị đi”.
“Sơn Thành là phó viện trưởng bệnh viện, chắc chắn sẽ sắp xếp y tá tốt nhất cho chị”.
Qua ánh mắt của Trương Lệ, tôi thấy được suy nghĩ của cô ấy: “Tự nhiên lại tốt bụng, không phải trộm thì cũng là cướp. Cô ta muốn chăm sóc mình sao? Cô ta muốn làm gì?”
“Mình không cần cô ta chăm sóc. Mình không thích những người phụ nữ khác bên cạnh Trương Sơn Thành!”
“Mình ghét họ!”
Hoá ra Trương Lệ nghĩ thế, ghen ghê thật!
Triệu Linh Nhi nắm tay Trương Lệ, cười nói: “Chị Trương Lệ, em biết... Chị với anh Sơn Thành yêu nhau”.
“Chúng ta là chị em mà, em sẽ chăm sóc chị cẩn thận, chị đừng nghĩ nhiều”.
Triệu Linh Nhi thế mà lại nói thẳng ra.
Vẻ mặt của Trương Lệ rất phức tạp, nói: “Em gái, rốt cuộc em nghĩ thế nào vậy? Tên khốn Trương Sơn Thành, hắn...”
Trương Lệ không nói nốt nửa câu còn lại mà đổi giọng hẳn: “Linh Nhi, Sơn Thành là một người đàn ông tốt”.
Chuyện gì thế này? Mới chửi tôi là thằng khốn, giờ lại khen tôi tốt?
“Sơn Thành đã hứa sẽ cưới chị. Hôm nay vì cứu chị mà ngay cả mạng sống anh ấy cũng bất chấp”.
“Người Sơn Thành yêu là chị. Đúng không, Sơn Thành?”
Ôi trời ạ, suy nghĩ của Trương Lệ thay đổi trong tích tắc, bây giờ rõ ràng là muốn ra oai với Triệu Linh Nhi.
Tôi không đáp lời, nhưng Triệu Linh Nhi lại cười nói: “Em biết. Anh Sơn Thành từng nói với em người anh ấy yêu nhất là chị Trương Lệ”.
“Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, em sẽ chăm sóc cho chị thật cẩn thận”.
Triệu Linh Nhi bày ra vẻ vô hại, dù Trương Lệ có ra oai thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến cô ấy.
Triệu Linh Nhi còn nói đỡ cho tôi.
Trương Lệ đã bị thương đến mức này rồi mà vẫn còn muốn đấu đá với Triệu Linh Nhi. Nhưng Trương Lệ muốn ra oai, Triệu Linh Nhi lại thuận theo cô ấy. Chị nói Trương Sơn Thành yêu chị nhất, ừ đúng là yêu chị nhất. Chị bảo Trương Sơn Thành sẽ cưới chị thì cưới thôi.
Triệu Linh Nhi giống như không hề ghen tuông gì, một câu chị hai câu chị treo bên miệng ngọt xớt. Lại thêm vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ấy, khiến Trương Lệ không thể kháng cự được.
Trương Lệ không biết nói gì nữa, cứ như đấm vào một cái gối bông, không hả hê chút nào.
Tôi nói: “Hai người cứ từ từ nói chuyện. Lưng anh còn hơi đau, phải đi xử lý chút”.
Tôi kiếm cớ chuồn thẳng. Tôi tin là Trương Lệ không thể làm khó Triệu Linh Nhi được, Triệu Linh Nhi quá thông minh. Nhưng tôi không nhìn thấu được suy nghĩ của Triệu Linh Nhi, không biết trong lòng cô ấy thực sự đang nghĩ gì.
Viện trưởng Lưu tìm hai bác sĩ trực ban và y tá đến xử lý vết thương cho tôi.
Vết thương của tôi không có gì đáng ngại, chỉ là bị bỏng sẽ lành hơi chậm. Khi vết thương khỏi hẳn sẽ để lại sẹo.
Đàn ông có chút sẹo cũng chẳng sao. Bây giờ chỉ cần có tiền, phẫu thuật bằng laser để xoá sẹo cũng dễ, nhưng tôi thấy không cần thiết.
Quá trình xử lý vết thương cực kỳ đau, nhất là lúc miệng vết bỏng gặp cồn, cảm giác đau rát đó xông thẳng lên đầu.
Sau khi xử lý vết thương xong, người tôi toát hết cả mồ hôi.