Ông chủ Trang chìm vào suy tư, nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói: “Năm đó sau khi tôi mua miếng ngọc bội, phát hiện nó chính là pháp khí trong giới tu luyện, không phải ngọc bội bình thường, tôi đã liên hệ với người mua trong giới tu luyện và bán được với giá hai mươi triệu tệ“.
“Nửa tháng sau, một vài người của Cục điều tra công năng đặc dị tới tìm tôi để điều tra. Người đó có cấp bậc cao trong Cục điều tra công năng đặc dị, lúc đó tôi mới biết người đã mua miếng ngọc kia, cả nhà người đó có mười sáu người và người của công ty họ có tám người đều đã bị giết sạch...”
“Sau khi người đó xảy ra chuyện được năm ngày thì người của Cục điều tra công năng đặc dị tìm đến tôi, bởi vì trong quá trình điều tra họ đã tìm ra tôi, trên nhật ký cuộc gọi của người mua hiển thị người đó đã gọi cho tôi nửa tháng trước“.
“Tôi nói với người của Cục điều tra công năng đặc dị rằng tôi có giao dịch kinh doanh với người đó, và tôi thường bán một số thứ cho ông ta. Sau đó người của Cục điều tra đã lấy ra một bức ảnh chụp miếng ngọc bội đó“.
“Tôi đã vô cùng sợ hãi. Khi mua ngọc bội đó, tôi chỉ nghĩ đó là một miếng ngọc cực kỳ tốt, sau này tôi mới biết nó là một loại pháp khí, nhưng cũng chỉ là một pháp khí bình thường nên mới được bán với giá hai mươi triệu tệ. Tôi không ngờ chuyện này lại kinh động đến lãnh đạo của Cục điều tra công năng đặc dị!”
“Tôi thực sự không ngờ miếng ngọc bội đó lại gây ra chuyện lớn như vậy. Lúc đó tôi đã nhất quyết phủ nhận, nói rằng tôi chưa từng nhìn thấy miếng ngọc bội này. Tôi không dám nhúng tay vào những chuyện này, tôi sợ sẽ xảy ra án mạng“.
Nói đến đây, sắc mặt ông chủ Trang trông cực kỳ đáng sợ.
Tôi hỏi: “Bên Cục điều tra công năng đặc dị điều tra thế nào rồi? Tra được tung tích của miếng ngọc chưa?”
Ông chủ Trang nói: “Cục điều tra công năng đặc dị bí mật điều tra, nên đương nhiên tôi không thể biết được họ điều tra thế nào. Vì chuyện đó mà người của Cục điều tra công năng đặc dị đã bí mật theo dõi tôi trong nửa tháng. Họ thấy tôi không có vấn đề gì bất thường mới thôi không điều tra tôi nữa“.
“Khi đó, gia đình người mua đã bị giết sạch, không còn ai sống sót. Chỉ cần tôi không thừa nhận, Cục điều tra công năng đặc dị sẽ không có kỳ chứng cứ nào chứng minh tôi là người đã bán miếng ngọc kia“.
“Nếu biết trước miếng ngọc đó gây ra chuyện lớn như vậy, tôi sẽ không bao giờ dám mua nó“.
“Về sau tôi còn sợ có người gây rắc rối cho mình nên đã ra nước ngoài ở nửa năm mới quay về, sau khi tôi về nước, nếu như cậu không nhắc lại thì tôi thật sự không muốn kể cho bất cứ ai về chuyện này cả“.
Một miếng ngọc bội lại có thể gây ra thảm án diệt môn!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hẳn là sức mạnh của ngọc bội Cửu Âm đã phát ra ngoài. Trên đời này không có mấy người có thể nhận ra ngọc bội Cửu Âm. Chỉ cần truyền sức mạnh vào trong ngọc bội Cửu Âm thì chắc chắn có thể điều tra ra được, ngọc bội Cửu Âm là pháp khí có sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ“.
“Một số kẻ mạnh đã biết đến sức mạnh của ngọc bội Cửu Âm, vậy nên, cả gia đình của người mua đã bị kẻ sát nhân giết để diệt khẩu. Như vậy, khi cướp miếng ngọc đi sẽ không ai có thể điều tra ra người đó“.
“Ngọc bội Cửu Âm quá quan trọng, Sơn Thành, chúng ta phải tìm được nó bằng mọi giá“.
“Dù hiện tại chưa tìm thấy thì cũng đừng bỏ cuộc, chờ khi nào thực lực vững vàng thì tiếp tục tìm“.
Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm ra nó. Miếng ngọc bội này có liên quan đến cuộc đời của tôi và Lý Giai Dao.
Tôi hơi khó hiểu, ngày xưa lão đạo sĩ đó đã để tôi và Lý Giai Dao sống một cuộc sống bình thường, vậy tại sao chúng tôi phải giữ một bảo vật nguy hiểm như vậy bên mình?
Tôi nói: “Ông chủ Trang, cảm ơn ông đã thành thật kể mọi chuyện cho tôi nghe. Tôi sẽ điều tra những điều ông đã nói, tốt nhất là mọi lời ông nói đều là sự thật.”
Ông chủ Trang nói: “Tổng giám đốc Trương, tôi hoàn toàn không che giấu chuyện gì. Nếu cậu có quen người của Cục điều tra công năng đặc dị, cậu có thể đến Cục điều tra công năng đặc dị tra được hồ sơ vụ án năm đó“.
Chỗ ông chủ Trang đã không còn manh mối nào khác, vì vậy tôi chỉ có thể tìm tới người của Cục điều tra công năng đặc dị để điều tra.
Không phải ai cũng có thể tùy tiện tiếp cận được với người của Cục điều tra công năng đặc dị. Tôi có thể nhờ Mộc Dịch giúp đỡ. Những người trong Cục điều tra công năng đặc dị và Cục điều tra hiện tượng huyền bí đều làm việc cho chính phủ, đây là hai bộ phận khác nhau, tôi nghĩ Mộc Dịch có thể giúp tôi.
Rất tiếc là tôi không liên lạc được với Mộc Dịch, nên tôi chỉ có thể đợi đến khi gọi được cho Mộc Dịch hoặc Lâm Ngọc Lam thì nhờ họ giúp đỡ.
Đối với vụ án này,, Cục cảnh sát bình thường chắc chắn không có manh mối gì đáng giá.
Sau khi có thông tin chi tiết của người mua năm đó, tôi chào tạm biệt ông chủ Trang rồi đến hiệu thuốc mua Tuyết Liên, một vị thuốc Đông y.
Nói chung các hiệu thuốc lớn đều có rất nhiều Tuyết Liên, tiên nữ Thanh Thủy có thể dùng năng lực của chính mình chế tạo Tuyết Liên thành linh dược, giống như trước đây khi chế tạo nhân sâm vậy.
Tất nhiên, nhân sâm không phải là linh dược thực sự, mà chỉ thuộc kiểu bán linh dược, còn việc chế tạo linh dược hơi rắc rối.
Tôi nhanh chóng mua được ba viên Tuyết Liên ở một hiệu thuốc lớn, đóng gói đẹp mắt, tổng hết hơn tám trăm tệ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Chuyển hóa nó thành linh dược không phải đơn giản. Hơn nữa, lần này chúng ta phải đối mặt với người tu luyện, tiên dược dùng để luyện thuốc, phải kết hợp với các loại linh dược khác. Vì vậy, chúng ta phải làm thật một trăm phần trăm“.
“Nếu không, Tuyết Liên chúng ta có vấn đề thì việc luyện thuốc sẽ thất bại, Hàn Mai nhất định sẽ nghi ngờ thuốc của chúng ta có vấn đề“.
“Bây giờ chúng ta quay về tìm Triệu Vũ. Chúng ta sẽ dùng linh khí trong cơ thể Triệu Vũ để luyện“.
Tôi khó hiểu, hỏi: “Linh khí của cô không được sao?”
Tiên Thanh Thủy suy nghĩ một chút, nói: “Linh khí của ta có yêu khí quá nặng, đương nhiên không sợ những người tu luyện khác phát hiện ra, chỉ sợ thuộc tính và thành phần của linh dược sau khi chế tạo sẽ có vấn đề. Linh khí trong cơ thể Triệu Vũ được sinh ra một cách tự nhiên, cực kỳ tinh khiết, rất tốt cho việc biến đổi linh khí“.
Thế là tôi gọi điện cho Triệu Linh Nhi, Triệu Linh Nhi đang trực, Trương Lệ và Triệu Vũ ở nhà mới, Trần Kế Tần đưa Lý Tuyết Diễm đi chơi, mấy ngày nay chưa về.
Tôi đi vào một quán ăn gọi một tô mì để ăn.
Sau khi ăn xong, tôi định bắt taxi trở lại thị trấn.
Tôi đang đứng ở bên đường, tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên nói: “Nhìn xem tòa nhà bên kia đường lớn kìa“.
Tòa nhà?
Tôi nhìn theo hướng mà tiên nữ Thanh Thủy đã nói, cách đó vài trăm mét, bên phải đường có một tòa nhà cao ba mươi tầng, đó chính là công ty của Âu Dương Bác, tập đoàn Long Đằng, cả tòa nhà đều thuộc sở hữu của Âu Dương Bác.
Tôi đến thành phố này rất nhiều lần rồi nhưng chưa tới chỗ Âu Dương Bác làm việc lần nào, bình thường nếu tôi cần tìm Âu Dương Bác cũng không cần đến công ty của ông ấy.
Tôi thắc mắc: “Tiên nữ, cô bảo tôi nhìn cái gì? Tòa nhà này là tòa nhà lớn nhất thành phố, cực kỳ sang trọng. Nếu cô có hứng thú, tôi sẽ vào trong đó đi dạo vài vòng“.
“Ngươi nhìn qua đó ngay bây giờ, nhìn lên đỉnh của tòa nhà”, tiên nữ Thanh Thủy nói, một luồng sức mạnh theo kinh mạch truyền lên mắt tôi.
Tôi lại nhìn về phía tòa nhà, trên đỉnh tòa nhà có một tầng khí đen mờ mịt bao quanh, như thể một đám mây đen mù mịt bao phủ lấy tòa nhà.
Nhưng thời tiết hôm nay đang nắng, sao lại có mây đen được?
Những luồng khí đen đó là gì?
Trong lòng tôi nổi lên một dự cảm không tốt, những khí đen kia chắc chắn là thứ gì đó không sạch sẽ!
Tiên nữ Thanh Thủy nghiêm nghị nói: “Hiện tại ta cũng không biết đó là cái gì. Khoảng cách quá xa, không thể cảm nhận được, nhưng tóm lại đó là khí tức của thứ tà ác”.
Khí tức của thứ tà ác? Tôi vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Tại sao lại có những thứ đó chứ?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Giải quyết việc của chúng ta trước đi, giải quyết xong, ngày mai chúng ta hãy lên đỉnh tòa nhà đó xem sao. Đến lúc đó chúng ta sẽ biết nó là cái gì, ta nghĩ những khí đen này có lẽ đã tồn tại ở đó một thời gian rồi“.
Người bình thường không thể nhìn thấy những khí đen đó, vừa rồi tôi cũng không nhìn thấy chúng, chỉ sau khi sử dụng sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy mới có thể nhìn thấy được.
Tôi hơi lo lắng, hỏi: “Người của công ty Long Đằng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?”