Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 110: Chương 110: Không có xác




Viên Khắc Lương được chôn ở nghĩa trang trên ngọn núi phía sau thôn, máy xúc đã đào xong huyệt mộ từ lâu, mọi người khiêng quan tài vào rồi chôn dưới đất, còn người dân trong thôn ở bên cạnh đốt giấy vàng và không ngừng khóc thương.

Trong đám đông, Sở Tuyết Tương, Lâm Ngọc Lam và Lý Ngọc Liên đều có mặt, ba người họ thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ tôi, nhưng không ai đến nói chuyện với tôi cả.

Tôi cũng hiểu cho họ, vì hoàn cảnh hiện tại của tôi, người dân trong thôn cũng đang ở đây nên ba người họ không thể công khai nói chuyện với tôi được.

“Ở nghĩa trang này có rất nhiều ngôi mộ không có xác bên trong”, bỗng nhiên, giọng nói của tiên nữ Thanh Thuỷ vang lên trong đầu tôi.

Nghe vậy tôi vô cùng ngạc nhiên, sao lại không có xác chứ? Chẳng lẽ qua một thời gian dài, thi thể đã thối rữa, nhưng cho dù có bị thối rữa thì cũng phải còn xương, nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ lại nói bên trong không có gì cả.

Ngay cả Trần Kế Văn mới chết không lâu, nhưng xác của anh ta cũng biến mất!

Tiên nữ Thanh Thuỷ có thể cảm nhận được tình trạng bên trong mỗi chiếc quan tài.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Một số quan tài có xác, toàn là xương và tro, cũng có một số thì không có xác“.

“Chắc chắn là do ma quỷ hành hoành, có thứ gì đấy không sạch đã lấy mất xác“.

Thứ không sạch sẽ? Tôi lại kinh ngạc lần nữa bởi lời nói này của tiên nữ Thanh Thuỷ.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi không cần phải quan tâm, cũng đừng nói cho ai biết, thứ không sạch sẽ này đã không động đến ngươi thì ngươi cũng không cần phải đi tìm câu trả lời làm gì cả“.

Sao thôn chúng tôi lại có thể xuất hiện thứ không sạch sẽ này chứ?

Xác đã bị chôn vùi dưới lòng đất, biến mất kiểu gì mới được?

Lúc này, tôi cảm thấy rất mơ hồ và kinh hãi.

Thứ không sạch sẽ mà tiên nữ Thanh Thuỷ nhắc tới chính là ma quỷ, là yêu ma, nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không tin vào những thứ này, nhưng từ khi gặp tiên nữ Thanh Thuỷ, tôi đã biết rất nhiều điều mà trước đây tôi không tài nào lí giải được.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Thứ không sạch sẽ này có thể liên quan đến việc khai quang của thôn ngươi“.

Tôi bàng hoàng, liên quan đến chuyện khai quang sao?

Tiên nữ Thanh Thuỷ không nói thêm nữa, cô ấy bảo tôi đừng quan tâm chuyện này nữa.

Nhưng tôi lại vô cùng bất an.

Xảy ra nhiều chuyện thế này khiến lòng tôi rối như tơ vò, bây giờ lại còn lòi ra ma quỷ nữa chứ!

Rốt cuộc thôn chúng tôi...... Ẩn giấu bao nhiêu bí mật chứ?

Sau khi mọi người xuống núi, ông trưởng thôn triệu tập người dân trong thôn để họp bàn, nhưng hai bố con Trương Vân Sơn không tham dự, hóa ra bọn họ đã dọn nhà và rời khỏi thôn từ tối hôm qua.

Hẳn là hôm qua cục trưởng Viên đã bảo Trương Vân Sơn và con trai ông ta rời đi, tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng Trương Vân Sơn và con trai ông ta mất hết mặt mũi ở Đại hội lần trước, dường như bọn họ biết ở lại đây chỉ càng thêm xấu hổ nên quyết định bỏ đi.

Nội dung cuộc họp rất đơn giản, bố con Trương Vân Sơn đã phá hỏng nhà tôi, đây là hành động cực kỳ hèn hạ, vì vậy ngôi nhà của nhà họ Trương cũng đã bị bỏ trống và thuộc sở hữu của tôi.

Vì có tài chữa bệnh nên tôi sẽ ở lại thôn để làm bác sĩ, chữa bệnh cho người dân trong thôn.

Trong thôn cũng có rất nhiều người cao tuổi phản đối, họ cho rằng để thầy khai quang tiếp tục sống trong thôn sẽ mang lại tai họa cho thôn, nhưng thái độ của ông trưởng thôn vẫn rất kiên quyết nên việc này vẫn được thực hiện.

Người dân trong thôn nào có ngốc, những người thông minh đều hiểu rằng tôi bị đuổi ra khỏi thôn là do cục trưởng Viên muốn trả thù tôi chuyện cái chết của con trai ông ta, hơn nữa, người phụ nữ đi cùng tôi tối hôm qua không hề đơn giản, cô ấy đã nhanh chóng giải quyết vấn đề.

Ông trưởng thôn nói với người dân trong thôn rằng ba ngày sau, cả thôn sẽ bầu chọn người làm thầy khai quang, mỗi gia đình một phiếu.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, không phải tối qua cục trưởng Viên đã nói để Lý Đại Tráng làm thầy khai quang sao? Nếu đây là một cuộc bầu cử, liệu Lý Đại Tráng có được chọn?

Nếu ông trưởng thôn công khai để Lý Đại Tráng làm thầy khai quang, thì chắc chắn ông trưởng thôn cũ sẽ phản đối, mà những người dân trong thôn cũng sẽ thắc mắc, lần này bọn họ lại có kế sách gì đây?

Sau cuộc họp, tôi đến nhà của ông trưởng thôn để tìm Lưu Thiến rồi cùng cô ấy đến nhà của Trương Vân Sơn.

Điều tôi không ngờ là đồ đạc trong nhà đều có đủ cả, dường như Trương Vân Sơn chỉ lấy đi những thứ có giá trị, ông ta biết nhà họ Dương sẽ đối đầu với tôi, ông ta chắc chắn sẽ sớm được quay trở lại, nên không dọn hết đồ đạc đi.

Tôi mua một ít rau ở cửa hàng nhỏ trên lối vào thôn rồi đích thân nấu một bữa cơm cho Lưu Thiến.

Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, tôi đã kể cho Lưu Thiến nghe về chuyện đêm qua.

Một vấn đề quan trọng như vậy, tôi phải nói với Lưu Thiến để cô ấy tư vấn cho tôi.

Nghe xong, gương mặt Lưu Thiến trở nên nghiêm nghị, ánh mắt giận dữ, nói: “Sơn Thành, tôi chỉ nghĩ việc anh bị đuổi khỏi thôn là do anh phạm sai lầm mà thôi, không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến như vậy“.

“Ông trưởng thôn, cục trưởng Viên, và Trương Vân Sơn, nếu ba người này thật sự vì tiền mà giết người, tôi sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn“.

“Tuy nhiên, với tình hình hiện tại của anh, anh tạm thời rời khỏi thôn sẽ thích hợp hơn“.

Lưu Thiến nói rất đúng, bây giờ người của nhà họ Dương sẽ đối phó với tôi, mà đám người cục trưởng Viên cũng sẽ hợp sức tính kế ra tay với tôi, tôi có cảm giác như bị bao vây tấn công vậy, rời khỏi “vòng xoáy” này là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng tôi không thể rời đi!

Tôi không thể để họ được như ý, quan trọng hơn cả, có những người trong thôn mà tôi không buông bỏ được.

Tôi nói: “Tôi sẽ không rời đi. Đám người cục trưởng Viên khác nào ‘cục nhọt’ trong thôn chúng tôi đâu, bắt buộc phải loại trừ bọn họ, nếu không bọn họ sẽ ngày càng làm hại thêm nhiều người“.

Lưu Thiến bất lực thở dài: “Muốn giải quyết những chuyện này, chúng ta cần phải có chứng cứ, không đơn giản chút nào“.

“Cho nên, tạm thời anh không được nói cho người khác biết những chuyện này, nếu anh làm được thì tôi sẽ giúp anh“.

Tôi hiểu được chuyện này rất phức tạp, tôi có nói ra thì những người khác cũng sẽ không tin tôi, tạm thời Lưu Thiến cũng không thể giúp được gì nhiều.

Lưu Thiến lại nói: “Nửa đêm qua bố tôi gọi cho tôi và bảo tôi quay về. Có vẻ như bố tôi đã biết tôi gây chuyện ở đây rồi“.

“Sơn Thành, đừng sợ, chỉ cần anh tạm thời giữ im lặng, không hành động gì cả, người của nhà họ Dương sẽ không nắm được điểm yếu của anh, đương nhiên bọn họ và cục trưởng Viên cũng không thể đối phó anh được”.

“Đợi tôi về nhà, xử lý xong việc tôi sẽ tới tìm anh. Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi ngay“.

Tôi sợ rằng mình sẽ phải một mình giải quyết những việc còn lại.

Sau bữa tối, Lưu Thiến rời đi, tôi tiễn cô ấy ra cửa, nói: “Hãy tự chăm sóc bản thân nhé“.

Sau khi Lưu Thiến trở về, chắc hẳn cô ấy sẽ phải đối mặt với sự khiển trách của bố mình, tôi rất lo lắng cho Lưu Thiến.

Lưu Thiến khẽ cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không sao đâu, bố tôi yêu tôi nhất mà. Chỉ cần tôi không muốn gả cho Dương Đông, bố tôi nhất định sẽ đứng về phía tôi“.

Lưu Thiến vừa đi, tôi bỗng cảm thấy có chút lạc lõng, cô đơn.

Tôi đến cửa hàng hai gian, cửa hàng bên cạnh vẫn vừa bán đồ vừa kinh doanh hiệu thuốc, nhưng bên trong lại trống rỗng, thuốc men đã bị chuyển đi hết.

Tôi tiếp tục đến bệnh viện để khám bệnh cho mọi người, bắt đầu công việc cũ của mình.

Nhưng dường như tâm trí tôi lại không ở bệnh viện, tôi có quá nhiều chuyện trong lòng, căn bản không ngồi im được.

Tôi đã nói chuyện với chị Văn Nhã qua điện thoại, Hoàng Tiểu Tinh cũng đã liên lạc với chị Văn Nhã. Tôi không đề cập đến âm mưu của đám người cục trưởng Viên, tôi không thể làm phiền chị Văn Nhã vì chuyện này được.

Chị Văn Nhã nói xin lỗi tôi, tôi biết rằng chị Văn Nhã đã nhờ Hoàng Tiểu Tinh giải quyết chuyện này, anh ta đã cố gắng hết sức rồi.

Tôi hỏi chị Văn Nhã về kế hoạch cải tạo, xây dựng thôn của chúng tôi, chị Văn Nhã nói: “Việc xây dựng chủ yếu là làm đường, xây một bệnh viện nhỏ và cả trường học nữa“.

“Chị đã xem qua bản vẽ xây dựng, chủ yếu là nhà của em và Lý Nguyên Dương nằm ở nơi hẻo lánh, bọn chị định dỡ bỏ phần bên đó để xây trường học. Đây là kế hoạch sơ bộ nên chị vẫn chưa nói với em“.

Quả nhiên, nhà tôi sẽ bị phá bỏ, đám người cục trưởng Viên sẽ vì tiền mà đẩy tôi vào chỗ chết!

Sau khi cúp điện thoại, tôi cứ buồn rầu trong lòng, không tài nào vui nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.