Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đây là phương vị bát quái đơn giản nhất. Tôn Bán Tiên đang dùng la bàn kiểm tra mọi thứ ở đây, cũng có chút đạo hạnh”.
Tôn Bán Tiên càng bước càng nhanh, để lại những dấu chân chằng chịt dưới đất. Vài phút sau, tôi nhìn thấy Tôn Bán Tiên toát mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt trắng bệch, tiếp đó, hai tay cầm la bàn bắt đầu run rẩy nhè nhẹ.
Rắc!
Chiếc la bàn trong tay Tôn Bán Tiên đột nhiên nứt vỡ!
Biến thành hai mảnh, rơi xuống lớp đất mềm xốp ở bên dưới.
Tôn Bán Tiên như mất hồn, ngây người đứng tại chỗ, tiếp theo lại lảo đảo mấy cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, sau đó thở hổn hển.
“Bán tiên!”
“Bán tiên!”
Người dân đều theo xuống hố đỡ lấy Tôn Bán Tiên.
Tôi cũng rất ngạc nhiên, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người dìu Tôn Bán Tiên lên, lấy một chiếc ghế từ phòng làm việc tạm thời ra để Tôn Bán Tiên ngồi nghỉ, sau đó vội vã hỏi Tôn Bán Tiên đã xảy ra chuyện gì.
Tôn Bán Tiên dần bình tĩnh lại, hô hấp cũng bình thường trở lại, ngồi xuống đất mà lẩm bẩm: “Thời trẻ tôi vào Nam ra Bắc cùng với sư phụ cũng đã gặp qua không ít chuyện kì lạ”.
“Nhưng sư phụ qua đời sớm, tôi không học được bao nhiêu tài nghệ”.
“Đạo hạnh tôi không cao, không nhìn ra được vấn đề ở nơi này, nhưng... tôi có thể khẳng định, bên dưới có thứ vô cùng đáng sợ, là loại ma quỷ vô cùng đáng sợ!”
Mọi người nghe vậy thì kinh hãi, ai nấy đều lộ vẻ mặt căng thẳng và sợ hãi.
Không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Ông Lý nói: “Bán tiên, ông có thể nói rõ ra không?”
Tôn Bán Tiên tiếp tục: “Chiếc la bàn của tôi không phải pháp khí lợi hại gì, nhưng nó là của sư phụ tôi để lại, được đẽo bằng gỗ đào cao cấp, bên ngoài bọc một lớp kim loại, rất chắc chắn”.
“Xét theo phong thủy, nơi này hội tụ vận khí của thôn các ông. Vừa rồi tôi đi theo đường bát quái, dò xét vận khí của nơi này, nào ngờ càng kiểm tra càng thấy đáng sợ!”
“Nơi này không phải đất lành gì, mà là một mảnh đất âm”.
“Vốn là đất lành, nhưng lại là đất âm. Âm dương đảo lộn, ngũ khí ngược chiều, cho nên la bàn mới bị nứt...”
“Nếu tôi đoán không lầm thì bên dưới này... là mồ mả ”.
“Còn những lá cây, dây mây, rễ cây này là của một gốc cây. Gốc cây ấy sinh trưởng trong ngôi mộ bên dưới, mà đó còn là cây hội tụ âm khí!”
Không ngờ Tôn Bán Tiên lợi hại như vậy, bên dưới đền thờ đúng là có một ngôi mộ cổ, nhưng người trong thôn không còn ai biết tới chuyện này nữa.
Người dân nghe được những lời như vậy, vẻ mặt càng khó coi hơn. Trần Mãn Quang hỏi: “Bán tiên, nếu bên dưới này là huyệt mộ, lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời thì sao thực vật có thể sống ở dưới đó chứ?”
Tôn Bán Tiên nói: “Vạn vật cần có ánh nắng mặt trời mới có thể sinh sống phát triển, nhưng cây tụ âm khí không giống với thực vật bình thường, nó chỉ cần âm khí trong mộ nuôi dưỡng nó”.
“Cây tụ âm khí còn gọi là cây sinh trưởng ngược, giống như tên gọi, đảo ngược mà sinh trưởng, âm dương giao thoa. Khi đền thờ bị đào lên, có thể khiến cho âm khí lọt ra ngoài, thế nên cành lá của cây tụ âm khí mới mọc ra bên ngoài mặt đất nhanh như vậy”.
Người dân lại hỏi tới, Tôn Bán Tiên nói: “Tôi không có cách nào giải quyết được chuyện ở đây. Đền thờ nằm ở thôn mọi người ba, bốn trăm năm rồi, đồng nghĩa ngôi mộ bên dưới cũng đã tồn tại ba, bốn trăm năm”.
“Chỉ có những ngôi mộ nào âm khí rất nặng mới mọc cây sinh trưởng ngược, nhưng cũng chỉ là một gốc cây nhỏ, còn cây bên dưới này, nó cực kì lớn!”
“Theo thời gian, âm khí của ngôi mộ không đủ, cây sinh trưởng ngược cũng sẽ chết, huyệt mộ sẽ biến thành mộ trống”.
“Nhưng chắc chắn là cây sinh trưởng ngược ở bên dưới có cành lá tươi tốt. Nói cách khác, âm khí bên dưới này rất nặng, tám chín phần là có ma quỷ quấy phá, nếu không thì mấy trăm năm trôi qua như vậy, cây sinh trưởng ngược cũng đã chết từ lâu”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi, Tôn Bán Tiên cũng có chút bản lĩnh, phân tích và phán đoán của ông ta hoàn toàn chính xác.
Tôn Bán Tiên nói: “Cho nên nơi này không được tiếp tục đào xuống nữa, thay vào đó xây lại một cái đền thờ mới tại đây, ngày lễ tết đến cúng bái, vận khí của cả thôn ắt sẽ áp chế được ma quỷ ở bên dưới”.
Người dân không hề nghi ngờ lời nói của Tôn Bán Tiên, nhao nhao yêu cầu đừng đào tiếp chỗ này nữa.
Hoàng Tiểu Tinh tối sầm mặt, nói: “Nếu nơi này thật sự có ma quỷ hay có vật ô uế gì thì đã sớm ra ngoài làm hại người dân rồi, vì sao người dân vẫn không bị gì?”
“Tôn Bán Tiên, theo tôi thấy là ông đang đặt chuyện dọa người để lừa tiền phải không?”
Lời nói của Hoàng Tiểu Tinh khiến rất nhiều người tức giận, ông Lý hét lên: “Hoàng Tiểu Tinh, cậu đừng ăn nói bậy bạ. Tôn Bán Tiên là bạn của tôi, ông ấy đến đây để giúp đỡ, không lấy tiền”.
“Tôn Bán Tiên nói nơi này có vấn đề thì nhất định là có vấn đề. Lẽ nào vừa rồi cậu không thấy la bàn trong tay ông ấy nứt thành hai mảnh hay sao?”
“La bàn? Ha ha…”, Hoàng Tiểu Tinh nói: “Chơi ảo thuật phải không?”
“Tôi vốn dĩ không tin nơi này có ma quỷ gì đó, cho dù có thì chúng ta cứ đào nó lên, diệt trừ ma quỷ luôn một lần không phải sẽ tốt hơn sao?”
Tôn Bán Tiên trả lời: “Tôi cũng không biết rốt cuộc thứ ở dưới đó là gì, nhưng cậu trai trẻ à, có lẽ thứ bên dưới đó đang bị phong ấn trong huyệt mộ. Huyệt mộ là nhà của chúng, tuy nhiên, nếu như cậu phá hoại huyệt mộ, những thứ đó nhất định sẽ thoát ra ngoài”.
“Ma quỷ là vật tà ác, tất nhiên sẽ hại người, đến lúc đó nhất định sẽ gây hại cho thôn”.
Hoàng Tiểu Tinh quát lớn: “Các ông tưởng tôi sẽ tin những lời hoang đường của các ông à? Cho dù tin thì tôi cũng sẽ tiếp tục đào nơi này lên!”
“Lái xe, tiếp tục làm việc đi!”
“Hôm nay tôi phải đào nơi này xuống tận đáy!”
Người lái xe lại ngồi lên máy xúc, bọn họ đã nhận tiền của tôi, đương nhiên phải làm việc.
“Không được đào nữa!”
“Không được đụng tới!”
“Nơi này không thể động vào được!”
“Trưởng thôn, cậu nói gì đi chứ!”
Tôi mở lời: “Tổng phụ trách Hoàng nói không sai. Tôi tin vào phán đoán của người dân, cũng tin vào phán đoán của bán tiên”.
“Tổng phụ trách Hoàng đã nói, nếu bên dưới đúng là có thứ gì đó thì chúng ta cứ đào lên, tiêu diệt thứ đó đi. Dù là yêu ma quỷ quái gì cũng đánh cho bọn chúng tan hồn lạc phách!”
“Tiêu diệt ma quỷ mới là cách tốt nhất để bảo vệ thôn. Tôi là trưởng thôn, chắc chắn không thể để vật ô uế gì ở lại trong thôn!”
“Chẳng lẽ mọi người lại để thứ dơ bẩn đó ở lại trong thôn, buổi tối mọi người có ngủ ngon giấc được không?”
Người dân trong thôn không ngờ tôi lại đứng về phía Hoàng Tiểu Tinh, còn một số người thì cho rằng lời của tôi cũng có lý.
Ông Lý và một số người dân khác vẫn phản đối kịch liệt.
“Các cậu không được đào nữa!”, ông Lý kiên quyết phản đối: “Thôn chúng ta đã được bình yên bao nhiêu năm nay, các cậu không thể phá vỡ sự yên bình của thôn được!”
“Nếu các cậu cứ khăng khăng phải đào thì hãy đào từ người tôi đi!”
Ông Lý đột nhiên nhảy vào hố, đứng ngay trước máy xúc không cho đào, nếu muốn đào thì phải nghiền qua người ông ấy.
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Trần Kế Tần, Trần Kế Tần dẫn theo hai công nhân tới đưa ông Lý đi.