Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 313: Chương 313: Lão cáo già




Đàm Quý Dương cũng nói: “Giáo sư Vương, làm phiền ông rồi, ông nhất định phải kiểm tra cẩn thận, buộc những người này phải lộ bộ mặt thật”.

Giáo sư Vương lấy ra một thiết bị từ trong túi xách, thiết bị này trông rất giống với cái máy mà Trương Thành Công đã lôi ra trong buổi tiệc lần trước, chỉ khác mỗi nhãn hiệu mà thôi.

Mặc dù hai củ nhân sâm đã vỡ, nhưng hộp quà được làm bằng gỗ nên có chỗ vẫn chưa vỡ nát hoàn toàn, vẫn còn một vài nhánh nhân sâm nho nhỏ còn nguyên vẹn.

Giáo sư Vương đeo găng tay y tế màu trắng, cẩn thận cầm lên một nhánh nhân sâm nhỏ trong tay, sau đó nhét vào bên trong thiết bị và bắt đầu kiểm tra.

Sau khi thiết bị khởi động, chữ số trên thân máy tăng vọt lên cao, lúc đầu con số là năm mươi, sau đó tiếp tục tăng nhanh mạnh mẽ, dừng lại ở con số chín mươi tám!

Giáo sư Vương bối rối: “Sao có thể như vậy! Không thể nào! Nhân sâm bình thường có độ thuần đạt năm mươi đã là loại nhân sâm thượng hạng rồi, sao có thể lên đến chín mươi tám được!”

“Chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ của củ nhân sâm mà thôi, sao có thể cao như vậy!”

“Thiết bị của tôi hỏng rồi sao!”

Thiết bị này là máy chuyên dụng kiểm tra độ thuần và dược tính của nhân sâm, nhân sâm mới được tiên nữ Thanh Thủy truyền linh khí sửa lại vào buổi sáng, dược tính rất dồi dào, kể cả chỉ là một bộ phận nhỏ cũng đã đạt đến độ thuần chín mươi tám phần trăm.

Bầu không khí lập tức trở nên bất thường, Đàm Quý Dương trông thấy kết quả này, trong lòng đột nhiên chùng xuống.

Tôi cười nói: “Giáo sư Vương, thiết bị của ông sao có thể hỏng chứ?”

“Đây chính là nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch, nếu độ thuần và dược tính đạt trên tám mươi lăm phần trăm thì là hàng chuẩn, mà độ thuần ở đây đã lên đến chín mươi tám rồi”.

“Không thể nào!”, giáo sư Vương vẫn không tin: “Tôi theo nghề y đã hơn ba mươi năm, đã gặp nhiều chuyện rồi, không có củ nhân sâm nào có thể đạt tới chín mươi tám, trừ phi là thuốc tiên!”

Giáo sư Vương lấy nhánh nhân sâm trong máy ra, cẩn thận đặt sang một bên, sau đó lại lấy một nhánh nhân sâm nhỏ khác ở bên cạnh để kiểm tra.

Lần này, kết quả kiểm tra là chín mươi bảy!

Bầu không khí vô cùng bức bối, hai tay giáo sư Vương run rẩy, sau đó ông ta liên tục kiểm tra mấy nhánh nhân sâm đã gãy, độ thuần đều đạt từ chín mươi lăm trở lên!

Không khí lập tức đông cứng lại, khóe miệng ông chủ Trang giật giật, sắc mặt Đàm Quý Dương xanh mét, trong lòng cảm thấy kinh hoàng.

Âu Dương Bác cười khổ, lần trước tôi tặng ông ấy một củ, đương nhiên ông ấy đã tìm người kiểm tra, không có gì bất ngờ, chính là kết quả này.

Ngay cả Mộc Dịch và Mạc Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì dược tính và độ thuần của nhân sâm quá cao!

Quả là một kỳ tích!

“Là thật, đúng là thật”, sau nhiều lần kiểm tra, giáo sư Vương rất kích động, không khống chế được cảm xúc của mình: “Khi còn sống, tôi còn có thể nhìn thấy loại nhân sâm hoàn mỹ đến như vậy, nhân sâm nghìn năm của núi Trường Bạch thực thụ!”

“Ông trời ơi... Hai củ, hai củ nhân sâm này, lại... lại bị người ta làm hỏng rồi...”

“Thật là phí của trời...”

Tâm trạng giáo sư Vương thật sự quá kích động, những giọt nước mắt kích động và đau khổ tuôn rơi từ hai mắt...

Cục trưởng Quách cũng sững sờ, nhân sâm là hàng thật, chúng tôi không hề lừa gạt, vậy chỉ có thể bồi thường thôi, cho dù mối quan hệ của Cục trưởng Quách và chủ tịch Đàm có tốt đến đâu, phá hoại đồ của người khác đương nhiên phải bồi thường.

Tôi nhìn chằm chằm vào Đàm Quý Dương, nói: “Chủ tịch Đàm, trước đó tôi muốn hai mươi tỷ, không nhiều đúng không? Tôi cảm thấy còn hơi ít, nếu là lừa gạt thì còn đòi nhiều hơn chứ nhỉ?”

Khóe miệng Đàm Quý Dương co rút, lúc này ruột gan ông ta rối bời, chỉ mong xử lý đứa con trai của mình.

Mạc Vũ không nhịn được mà nói: “Chủ tịch Đàm, chúng tôi rất bận, hoặc là ông đưa cho chúng tôi hai mươi tỷ tệ, hoặc là ông bồi thường nhân sâm, ông còn không mau lên!”

Ông chủ Trang nãy giờ không nói năng gì mà lúc này cũng nổi giận, tiến lên phía trước hai bước, chỉ tay vào Đàm Quý Dương và quát: “Đàm Quý Dương!”

“Hai củ nhân sâm này là nhân sâm để cứu mạng bố của tôi!”

“Ông lại phá hủy nó! Ông đúng là đồ tham tiền bạc mà làm hại người khác!”

Âu Dương Bác vội vàng kéo ông chủ Trang lại, khẽ lắc lắc đầu, ra hiệu rằng ông ta không nên nhúng tay vào, dĩ nhiên Âu Dương Bác quen biết ông chủ Trang.

Bây giờ tôi mới biết, ông chủ Trang cần nhân sâm để chữa bệnh cho bố ông ta, chẳng trách ông ta lại đồng ý đưa linh ngọc gia truyền cho chúng tôi.

Linh ngọc gia truyền có quý giá đến đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe và mạng sống của người thân.

Tôi từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Đàm Quý Dương, nói: “Bây giờ nhân sâm đã được chứng minh đúng là nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch, chủ tịch Đàm, ông không nói câu gì, tính quỵt nợ hay sao?”

Tâm trạng của Đàm Quý Dương như hoàn hồn từ cõi chết: “Trương Sơn Thành, nhân sâm là thật, đúng là nhân sâm nghìn năm, nhưng giá trị của nó thì cậu lấy từ đâu ra?”

“Cậu bảo hai mươi tỷ tệ, vậy có chuyên gia nào định giá hay không?”

Giọng nói của tôi trầm xuống: “Chủ tịch Đàm, giờ ông đưa tiền ra đây, chuyện này cứ tính như vậy, nếu ông muốn quỵt nợ, nếu ông muốn tiếp tục làm loạn, Trương Sơn Thành tôi sẵn sàng làm loạn với ông!”

“Ông đòi định giá, chúng ta tìm chuyên gia tới định giá, tới lúc đó nếu giá trị vượt quá hai mươi tỷ, tôi xem ông xoay xở thế nào!”

“Đây là loại nhân sâm vô cùng hiếm có, cho dù ông có tiền cũng không mua được trên thị trường!”

Nhân sâm nghìn năm, giá trị có thể thấy rõ, nhưng không có giá cả rõ ràng nào.

Gương mặt Đàm Quý Dương không ngừng biến sắc, bây giờ cho dù ông ta có xuống nước thì cũng không thay đổi được tình thế.

Nếu ông ta không trả tiền, tôi sẽ xử đẹp ông ta!

Đàm Quý Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Trương Sơn Thành, nhân sâm nghìn năm thuộc quyền sở hữu riêng của cậu?”

Tôi cau mày, nói: “Có vấn đề gì?”

Sắc mặt Đàm Quý Dương đột nhiên bình tĩnh lại: “Cậu mua nó? Hay là cậu tự mình đến núi Trường Bạch tìm ra nó?”

Đàm Quý Dương hỏi chuyện này để làm gì?

Tôi nói: “Nhân sâm của tôi kiếm được từ đâu thì có liên quan gì đến việc này? Chẳng lẽ ông cho rằng nhân sâm của tôi không có nguồn gốc rõ ràng, là hàng chợ đen?”

“Không không không”, Đàm Quý Dương cười nói: “Tôi không có ý này.”

“Nếu như cậu mua nó, phiền cậu lấy giấy chứng nhận mua hàng ra đây, tôi sẽ bồi thường toàn bộ giá gốc, nếu cậu không có hóa đơn thì, ha ha...”

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng: “Đàm Quý Dương, ông muốn thế nào? Không có hóa đơn, ông cho rằng tôi đòi quá nhiều tiền? Ông định chơi xấu, không muốn bồi thường?”

“Tôi cũng không có ý đó”, gương mặt Đàm Quý Dương đột nhiên tỏ vẻ tự tin: “Chuyện hôm nay quả thực rất xin lỗi, là chúng tôi đã sai, tôi xin lỗi cậu”.

“Nếu không có hóa đơn thì tôi không đồng ý với giá của cậu, chúng ta hãy làm theo thủ tục pháp luật đi”.

“Chuyện này cậu có thể khởi kiện đòi bồi thường, đương nhiên tòa án sẽ mời nhân viên chuyên nghiệp tới giám định, tới lúc đó họ định giá bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường bấy nhiêu tiền”.

“Mà không cần phải đứng đây đòi hỏi nhiều”.

Lão cáo già này!

Nếu làm theo thủ tục pháp luật thì sự việc này sẽ được xét là do đánh lộn ẩu đả, nếu để tòa án mời người định giá, không thể nào định giá hai mươi tỷ.

Tiền bồi thường từ tòa án dân sự vô cùng thấp, nhân sâm cũng là một loại dược liệu, tòa án sẽ yêu cầu bồi thường theo mức giá trung bình của nhân sâm, hoặc là bồi thường gấp mười lần mức giá trung bình!

Điều này tôi hiểu rất rõ, thôn chúng tôi trước kia có một người bị người thành phố đánh, gãy bốn cái xương sườn, trung tâm giám định đánh giá thương tật nhẹ cấp độ một, tòa án bắt đầu hòa giải, nếu nguyên đơn khăng khăng giữ đơn kiện, bị đơn sẽ bị xét xử theo mức phạt thực tế.

Nếu bồi thường như vậy, các chi phí thuốc thang chữa trị đều dựa theo tiêu chuẩn của nông thôn, thấp đến thảm hại.

Nhưng nếu âm thầm hòa giải, nếu nguyên đơn viết đơn tha thứ, bị đơn sẽ không bị xử phạt, tiền bồi thường sẽ gấp mấy lần phán quyết của tòa án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.