Viện trưởng Lưu cười và nói: “Thiến Thiến, cháu nhìn Sơn Thành lâu đến mức đỏ cả mặt rồi kìa, có phải cháu thích Sơn Thành rồi không?”
“Không có”, Lưu Thiến Thiến lần này nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, sắc mặt cô ấy bừng, nói: “Trương Sơn Thành thật lợi hại, chú hai, hay là lần này cứ để Trương Sơn Thành khám sức khỏe cho cháu đi“.
“Chú đã kê rất nhiều thuốc cho cháu rồi, uống xong cũng có đỡ hơn được chút tiến triển nhưng vẫn chưa khỏi ẳn“.
Viện trưởng Lưu cười, nói: “Sơn Thành, sức khỏe của Thiến Thiến có một số vấn đề, hay là cậu khám cho nó xem sao nhé?”
Tôi khẽ cười, rất bình tĩnh nói: “Tôi rất sẵn lòng“.
Thấy tôi đồng ý, Lưu Thiến hai mắt khẽ đảo, nói: “Trương Sơn Thành, tôi nghe nói anh chỉ cần bắt mạch là có thể phát hiện ra khối u ở tử cung, không cần dùng bất cứ dụng cụ nào khác, tôi thật sự không dám tin“.
“Hay là... Anh hãy bắt mạch cho tôi xem xem tôi bị bệnh gì, như vậy cũng khiến tôi có cơ hội được mở mang tầm mắt“.
“Nếu anh có thể phán đoán chính xác tôi bị bệnh gì, tôi sẽ mời anh ăn cơm trưa“.
“Nếu chẩn đoán của anh không chính xác, có nghĩa là... Anh đang lừa gạt người khác“.
Lưu Thiến rõ ràng là kiểu con gái thẳng thắn, muốn nói gì thì lập tức nói thẳng.
“Cháu đừng nói linh tinh”, viện trưởng Lưu vội vàng nói: “Chú đã tận mắt chứng kiến y thuật của Sơn Thành, Thiến Thiến, cháu ăn nói tùy tiện trước mặt Sơn Thành“.
Tôi cười nói: “Không sao đâu, Lưu Thiến, buổi trưa tôi muốn ăn một bữa thật thịnh soạn“.
Tôi vươn tay phải ra, cười nói: “Cô đưa cánh tay ra đây“.
Lưu Thiến duỗi tay phải ra, tôi ấn vào mạch trên tay của Lưu Thiến.
Một lúc sau, tôi đưa ra câu trả lời: “Cơ thể cô không có bệnh gì, chỉ là rối loạn nội tiết, kinh nguyệt không đều“.
Lưu Thiến nói: “Anh nói không sai, nhưng Đông Y cũng có thể chẩn đoán ra được kết quả như vậy mà?”
Tôi đã biết được một vài thông tin từ ánh mắt của Lưu Thiến, tôi nói: “Cô thường thức khuya, ngồi lâu, ít rèn luyện thể thao, lâu ngày gây mỏi mắt“.
“Trước đây cô từng uống Oryzanol (hỗn hợp lipit có nguồn gốc từ gạo) và uống các loại thuốc Đông Y giúp an thần và bổ máu“.
“Bệnh của cô là kinh nguyệt không đều do rối loạn nội tiết. Trung bình mỗi tháng cô bị ra máu từ 3 đến 4 lần, mỗi lần như vậy bụng dưới lại vô cùng đau đớn“.
“Bệnh dai dẳng không khỏi chính là vì cô sinh hoạt thất thường và uống rượu thường xuyên“.
“Thật ra bệnh này có thể được chữa khỏi mà không cần uống thuốc. Cô cần chú ý giữ ấm trong kỳ kinh nguyệt và tránh lạnh, chú ý nghỉ ngơi, giảm mệt mỏi, tăng cường dinh dưỡng, nâng cao thể lực, cố gắng kiểm soát những tác động mạnh về mặt cảm xúc, tránh kích thích mạnh về tinh thần, giữ tâm trạng vui vẻ“.
Lần này, Lưu Thiến rất bất ngờ trước chẩn đoán của tôi, cô ấy nói: “Tôi đã từng uống thuốc gì mà anh cũng biết sao? Đến việc tôi mất máu bao nhiêu lần anh cũng nắm được?”
Tôi mỉm cười, bình tĩnh nói: “Tôi biết toàn bộ về tình trạng sức khỏe của cô, tôi còn biết rằng gần đây cô cũng đang lo lắng về bệnh của mình đến mất ăn mất ngủ, có thể còn có cả vấn đề về tình cảm“.
“Những vấn đề này khiến cô khó chịu và thường xuyên mất ngủ“.
Tôi vừa dứt lời, Lưu Thiến há miệng to đến mức một quả trứng có thể nhét vào, cô ấy nói: “Trương Sơn Thành, cái này anh cũng có thể chẩn đoán được? Anh đã điều tra tôi sao?”
Tôi cười khẽ, nói: “Lưu Thiến, không có bệnh nhân nào có thể che giấu được tình trạng của mình trước mặt tôi, dù nguyên nhân gây bệnh là do sinh lý, tâm lý hay các nguyên nhân khác, tôi đều có thể kiểm tra ra“.
“Bệnh của cô chỉ là bệnh nhẹ thôi“.
Lưu Thiến cứng họng, nhìn tôi như thể đang nhìn một con quái vật, viện trưởng Lưu lại bị sốc, đôi mắt ông ta lóe sáng.
Lưu Thiến nói: “Công việc của tôi khá bận rộn, phải xã giao nhiều, hơn nữa tôi cũng thường xuyên thức khuya“.
“Gần đây cũng có một số vấn đề về tình cảm“.
“Có cách nào có thể chữa khỏi nhanh không?”
“Có”, tôi nói chắc như đinh đóng cột: “Chỉ cần trải qua một liệu trình châm cứu và xoa bóp là có thể khỏi bệnh“.
Khi nghe tôi nói đến đây Lưu Thiến vui mừng khôn xiết, nói: “Sơn Thành, thật sao?”
Tôi lại gật đầu xác nhận, Lưu Thiến nói: “Tôi nghe chú hai nói lần trước anh điều trị cho một cô gái bị u xơ tử cung, chỉ cần vài tiếng đồng hồ là khỏi, còn bệnh của tôi chỉ là bệnh nhẹ, tại sao phải làm hẳn một liệu trình điều trị?”
Lưu Thiến đúng là có rất nhiều thắc mắc, dường như cô ấy vẫn không tin rằng tôi đã chữa khỏi bệnh u xơ tử cung.
Tôi nói: “Bất kỳ căn bệnh nào cũng có quá trình khởi phát. Căn bệnh của cô đã tích tụ qua nhiều năm, bây giờ nó đã ảnh hưởng rất nhiều cơ thể cô“.
“Bệnh cô mắc phải là bệnh mãn tính nên cần điều trị theo một liệu trình, điều trị từ từ, không thể một lúc là khỏi“.
“Còn nữa, nếu chữa khỏi rồi mà cô vẫn thức khuya, làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn, uống rượu nhiều thì ngay cả tôi cũng không có cách chữa khỏi bệnh cho cô“.
Viện trưởng Lưu nói: “Thiến Thiến, tin tưởng Sơn Thành, chiều nay Sơn Thành sẽ tới chữa bệnh cho bà nội cháu, hai người cùng nhau tới chỗ bà nội đi, cũng khá lâu cháu chưa về thăm bà nội rồi“.
Lưu Thiến nói: “Gần đây công việc của cháu rất bận rộn, cháu cũng thấy rất nhớ bà nội. Vậy Sơn Thành, chiều chúng ta cũng đi nhé“.
“Tôi muốn cho bà biết, bệnh của tôi không nghiêm trọng lắm để bà nội không lo lắng“.
Viện trưởng Lưu vẫn còn việc phải làm, ông ta có một cuộc họp lúc mười giờ, tôi và Lưu Thiến cũng không ở lại làm phiền ông ta nữa, hai chúng tôi đi dạo phố.
Lưu Thiến chở tôi trên chiếc xe hơi màu đỏ sang trọng của cô ấy đi một vòng quanh thị trấn.
Khi nói chuyện, Lưu Thiến rất khách sáo với tôi, tôi biết cô ấy đã thấy được tài năng và sự xuất sắc của tôi rồi.
Lưu Thiến rất vô tư, nghĩ gì nói đó, tính cách rất giống một thằng con trai, trên người cô ấy cũng có nét quyến rũ và trưởng thành rất riêng biệt.
Lưu Thiến năm nay 21 tuổi và hơn tôi 3 tuổi, cô ấy bắt đầu kinh doanh riêng từ khi chưa tốt nghiệp đại học, hiện cô ấy đã nắm trong tay ba cửa hàng điện thoại di động trong thị trấn.
Phải công nhận rằng Lưu Thiến là một cô gái rất mạnh mẽ và có rất có năng lực, điều này khiến tôi nhớ đến chị gái Văn Nhã.
“Tại sao cô không cố gắng học xong đại học?”, tôi tò mò hỏi.
“Vì đánh nhau”, Lưu Thiến cười nói: “Tôi thường đánh nhau ở trường học. Sau này, vì tranh giành một người đàn ông mà tôi đã đi đánh ghen, sau đó, tôi cũng không muốn đi học nữa. Tôi phải tự trả tiền học phí và tôi cũng không phải thành phần ham học“.
Lưu Thiến mà lại thích đánh nhau sao?
“Còn anh thì sao?”, Lưu Thiến nói: “Nãy giờ chỉ nói chuyện của tôi, kể chuyện của anh đi“.
Tôi cười nói: “Chuyện của tôi cũng không có gì đáng nói. Tôi lớn lên ở một vùng nông thôn, ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tôi cũng chỉ học hết cấp hai mà thôi“.
“Vậy còn y thuật của anh thì sao?”, Lưu Thiến nói: “Y thuật của anh tốt như vậy, chú hai nói y thuật của anh giỏi hơn chú ấy gấp mấy lần, tại sao anh còn ở trong thôn?”
“Tôi nhớ thôn anh ở rất hẻo lánh và nghèo khổ, cứ ở trong thôn thì làm sao có tương lai?”
Tôi nói: “Tôi đương nhiên có những kế hoạch của riêng mình. Tôi vẫn còn trẻ, năm nay mới 18 tuổi. Sau này tôi chắc chắn sẽ ra ngoài để phát triển bản thân và tôi đang thực hiện điều đó từng bước một“.
Còn về việc tôi làm thầy khai quang, và những chuyện đã xảy ra với mình tôi không muốn nói ra.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi và cô ấy cũng không quen thân lắm.
Đến gần trưa, Lưu Thiến đưa tôi đến Minh Nguyệt Lâu ăn trưa, đây là nhà hàng nổi tiếng nhất trong thị trấn.
Chúng tôi ngồi ở một bàn bên cạnh cửa sổ. Ban đầu Lưu Thiến muốn gọi đến bảy, tám món ăn, nhưng dưới sự can ngăn của tôi, cô ấy chỉ gọi bốn món, nếu không ăn hết thì thật lãng phí, bốn món ăn cũng tương đối nhiều rồi.
Phục vụ vừa mới đưa hai món ăn lên, chúng tôi đang vừa nói chuyện vừa ăn thì đột nhiên một bóng người cao lớn vạm vỡ xuất hiện trước mặt tôi.
“Lưu Thiến, anh gọi điện thoại cho em em cũng không bắt máy, anh đến cửa hàng tìm em nhưng em cũng không ở đó. Anh thấy xe của em đỗ ở ngoài kia, hóa ra em đang ở cùng thằng quê mùa này!”