Mắt tôi sáng lên, năm trăm cộng với ba trăm đã là tám trăm rồi.
Tuy nhiên, tôi sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, chuyện của Trần Kế Văn lần trước đã để lại một bóng ma trong lòng tôi.
Trần Thái Linh đã ngủ với tôi từ lâu rồi, đến tối hôm đó có cần phải phá thân cho cô ta nữa hay không thì tôi cũng không dám hỏi ai, tôi không dám nói chuyện này cho người ngoài biết.
Tiên nữ Thanh Thủy từng nói với tôi rằng, nếu tục phá thân do tổ tiên truyền lại thì nhất định nó phải có căn cứ và nguyên nhân, tuyệt đối không phải chuyện vô nghĩa.
Tôi cau mày, nói: “Viên Khắc Lương, anh không sợ chết sao?”
Viên Khắc Lương liếc nhìn tôi, nói: “Tôi là người được đi học đại học, tôi không tin vào tục lệ mà các vị tổ tiên trong thôn cậu truyền lại“.
“Hơn nữa, Trần Kế Văn đã hưng phấn quá mức trong đêm tân hôn của mình, anh ta chết vì uống quá nhiều rượu. Ngày hôm sau bác sĩ cũng đến kiểm tra ra anh ta bị cồn gây tê liệt, tim ngừng đập mà chết“.
“Không liên quan gì đến chuyện phá thân“.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, cho tôi thêm một nghìn tệ nữa, rồi viết giấy cam đoan cho tôi. Nể tình mối quan hệ của chúng ta, lần này tôi sẽ giúp anh“.
Tôi thừa nước đục thả câu một cách trắng trợn.
“Tôi vừa mới đưa cho cậu năm trăm tệ, giờ cậu lại còn đòi một ngàn tệ? Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?”, Viên Khắc Lương bất mãn: “Chuyện này cần gì phải có giấy cam đoan? Tôi đưa tiền còn cậu chỉ việc thực hiện thôi, viết giấy cam đoan làm gì?”
Tôi tỏ ra khó xử, nói: “Làm chuyện này rất mạo hiểm, anh cũng biết, thầy khai quang sẽ không sống đến bốn mươi tuổi, hơn nữa sau khi trở thành thầy khai quang sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức“.
“Trước đây tôi không tin, nhưng từ sau khi tôi trở thành thầy khai quang, Trần Kế Văn chết, Lôi Đắc Mã vào tù, Trương Vân Sơn lại đối đầu với tôi“.
“Anh nói xem những chuyện xảy ra gần đây trong thôn có chuyện nào không liên quan tới tôi không?”
“Thành thật mà nói, tôi vô cùng sợ hãi“.
“Tôi sợ sẽ lại có chuyện phiền phức ập tới, nếu anh mà có mệnh hệ gì, bố anh lại là cục trưởng, tôi sợ mình phải đền mạng!”
Viên Khắc Lương rất nghiêm túc nghe tôi nói, anh ta lên tiếng: “Cậu nói đúng, đúng là quái dị thật, gần đây cậu gặp phải rất nhiều phiền phức“.
“Cũng không đúng, bây giờ cậu là bác sĩ, lại còn có được một cửa hàng, phải nói là trong họa có phúc mới đúng?”
“Đừng chậm trễ nữa, tôi cho cậu một nghìn năm trăm tệ, cậu cầm lấy năm trăm tệ trước, năm trăm tệ còn lại khi nào xong việc sẽ đưa nốt cho cậu“.
Viên Khắc Lương lại móc ra một phong bì khác đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy phong bì và kiểm tra, bên trong có năm trăm tệ, tôi cất nó đi. Có vẻ như hôm nay Viên Khắc Lương đã nhận được rất nhiều phong bì mừng cưới.
Không giống như lần trước chỉ cho tôi một trăm tệ.
Có phải tôi đòi hơi ít rồi không?
“Ngoài tiền ra tôi còn cần một tờ giấy cam đoan nữa”, tôi nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, mọi chuyện đều không liên quan gì đến tôi“.
Tôi không ngốc, tôi sẽ không bị đồng tiền làm cho mờ mắt, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
Đầu tiên tôi phải đảm bảo sự an toàn của chính mình và đảm bảo rằng tôi sẽ không bị ai nhắm tới để gây rắc rối.
Viên Khắc Lương nhăn nhó, bất mãn nói: “Cậu đang nguyền rủa tôi sao?”
Tôi cười nói: “Tôi chỉ đề phòng thôi, anh đừng nóng giận“.
“Không viết!”, Viên Khắc Lương khẽ gảy tàn thuốc, không bằng lòng nhìn tôi, nói: “Chỉ cần cậu không nói tôi không nói là được rồi, cậu còn muốn để lại chứng cứ làm gì? Sợ người khác không biết được chuyện này hay sao?”
“Anh thật sự đã hiểu lầm tôi rồi”, tôi nói: “Lần trước tôi phá thân cho Lâm Ngọc Lam cũng vì một số lý do mà không thành công. Ngày hôm sau Trần Kế Văn chết, Lâm Ngọc Lam lập tức đổ trách nhiệm lên đầu tôi“.
“Tôi đã phải chịu thiệt một lần rồi, sẽ không bao giờ để xảy ra lần thứ hai như vậy nữa“.
“Cho nên, anh nhất định phải viết giấy cam đoan cho tôi“.
“Nếu sáng mai anh vẫn bình an vô sự, mọi chuyện đều suôn sẻ, tôi sẽ đốt giấy cam đoan đó đi, mọi người đều vui vẻ“.
“Anh hiểu chưa?”
“Cậu thật lắm chuyện!”, Viên Khắc Lương hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
“Viết thì viết, tôi sợ cậu chắc, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng hòng giở trò gì“.
“Bố tôi là cục trưởng, bố của Trần Thái Linh là trưởng thôn. Nếu cậu giở trò gì thì không xong với tôi đâu“.
Hắn ta nói vậy chẳng phải thừa thãi sao? Tôi sợ bố anh là cục trưởng, bố vợ anh lại là trưởng thôn nên tôi mới cần anh viết giấy cam đoan.
Thế là tôi mang giấy và bút ra, tôi đọc, Viên Khắc Lương viết, nội dung rất đơn giản, đêm nay tôi không phá thân cho Trần Thái Linh, nếu ngày mai xảy ra chuyện gì, không liên quan gì đến tôi.
Viên Khắc Lương phải chịu trách nhiệm về mọi hậu quả.
Sau khi Viên Khắc Lương viết xong, hắn ta ký tên bên dưới, sau đó ném bút sang một bên và nhìn tôi chằm chằm: “Được chưa?”
Tôi cất giấy cam đoan đi, rất hài lòng, cười nói: “Không còn vấn đề gì nữa, anh yên tâm, đêm nay tôi sẽ không đụng vào chị ta đâu“.
Viên Khắc Lương nói: “Được rồi, tôi cũng phải đi đây, dù sao hôm nay cũng là ngày kết hôn của tôi, ở nhà còn có một vài ông khách của bố tôi, tôi phải về tiếp họ“.
“Cậu nhớ ngày mai đốt giấy cam đoan đi“.
Tôi đưa Viên Khắc Lương ra ngoài, sau đó lấy một nghìn nhân dân tệ trong túi ra đếm đi đếm lại.
Chạng vạng tối, tôi trở về nhà, dọn dẹp nhà cửa, trải chăn ga gối đệm sạch sẽ.
Hơn 8 giờ tối, bà mối đưa cô dâu đến gặp tôi, sau khi bà mối giải thích một số vấn đề thì đóng cửa và rời đi.
Trần Thái Linh và tôi bị bỏ lại trong căn phòng tồi tàn của nhà tôi.
Theo quy tắc phá thân, cô dâu phải đến tìm thầy khai quang và phá thân tại nhà của anh ta.
Trần Thái Linh đêm nay cực kỳ quyến rũ. Cô ta mặc một bộ sườn xám bằng gấm màu đỏ, thân trên bó sát, ôm lấy đôi gò bồng cao ngất. Hai bên đùi xẻ cao, chỉ cần cử động một chút sẽ lộ ra cặp chân thon dài trắng muốt.
Mái tóc của Trần Thái Linh được búi cao, trên tóc đính trang sức còn gương mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp.
Trần Thái Linh vốn là một trong ba hoa khôi của thôn, hôm nay cô ta là cô dâu, khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời người con gái.
“Thái Linh, ngồi đi”, tôi nhiệt tình ra hiệu cho Trần Thái Linh ngồi xuống bên giường.
Tôi nhớ trước đây khi tôi vẫn còn ngây ngô, khi đối mặt với phụ nữ tôi thường rất bối rối và căng thẳng, bây giờ sau khi đã có quan hệ với một vài phụ nữ thì tôi đã quen và rất tự nhiên rồi.
Trần Thái Linh ánh mắt có chút lạnh lùng, cô ta nói: “Trương Sơn Thành, cậu đừng giở trò, nửa giờ nữa tôi sẽ rời đi“.
Ánh mắt tôi quét qua ngực Trần Thái Linh, sau khi Trần Thái Linh ngồi xuống mép giường, đường xẻ tà hai bên của sườn xám vừa tách ra làm tôi nhìn no con mắt.
Trần Thái Linh nhận thấy ánh mắt thèm thuồng của tôi thì hung hăng trợn mắt nhìn tôi, sau đó vén vạt áo lên để che đùi.
Trong lòng cô ta thầm chửi tôi: “Trương Sơn Thành chết tiệt, lần trước đã lấy đi lần đầu tiên của mình!”
“Tối nay tôi về nhà thì nên làm gì?”
“Tôi không còn trong trắng nữa. Sau khi Viên Khắc Lương biết, anh ấy nhất định sẽ truy hỏi tới cùng, làm sao đây?”
“Viên Khắc Lương sẽ không bao giờ chấp nhận người phụ nữ của mình bị người khác chạm vào“.
Hóa ra là Trần Thái Linh lo lắng về điều này.
Nếu Viên Khắc Lương phát hiện ra rằng Trần Thái Linh không còn trong trắng thì Trần Thái Linh sẽ gặp rắc rối lớn, lần trước Viên Khắc Lương muốn chạm vào Trần Thái Linh, nhưng cô ta đã từ chối, hai người đã bàn bạc để Viên Khắc Lương ngủ với Lâm Ngọc Lam.
Chiều nay, Viên Khắc Lương đã tìm tới mua chuộc tôi, tôi đã nhận tiền, chắc chắn Trần Thái Linh cũng biết chuyện này.
Nếu Viên Khắc Lương không tìm tới tôi, cho dù đêm nay tôi và Trần Thái Linh có xảy ra chuyện gì hay không thì cũng chẳng sao cả, dù sao thì Trần Thái Linh cũng không còn trong trắng nữa.
Nhưng bây giờ rắc rối đã xảy đến, trong lòng Trần Thái Linh ngày càng hoảng loạn.
Tôi cũng luống cuống!