Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 104: Chương 104: Ngôi nhà bị phá hủy




“Bình tĩnh đi”, lúc này giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy vang lên trong đầu tôi, “Nhà của ngươi bị phá hủy, ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi, nhưng nói khó nghe một chút thì, dù sao nó cũng chỉ là một căn nhà xập xệ thôi mà?”

“Người khác phá hủy nhà của ngươi, người hãy bắt người đó trả giá gấp mười lần như vậy, thậm chí là trả giá gấp một trăm lần!”

“Bây giờ ngươi định xông vào nhà của cục trưởng Viên để làm gì?”

“Đương nhiên, ngươi muốn giết người, ta không phản đối, ta rất ủng hộ, nhưng với tâm trạng hiện tại của ngươi thì ngươi không thể làm ra được chuyện như vậy, với năng lực hiện tại, ngươi muốn giết chết cả nhà cục trưởng Viên hoàn toàn không thành vấn đề“.

“Nhưng nếu ngươi làm vậy thì hậu quả là gì ngươi có biết không?”

Sau khi nghe những lời của tiên nữ Thanh Thủy, tâm trạng của tôi cũng dần dần ổn định.

Xem ra ngày hôm sau khi tôi rời khỏi thôn, nhà của tôi bị san bằng rồi, tôi ở thị trấn một đêm, hôm nay trở về liền có chuyện.

Nói cách khác, tối qua nhà tôi đã bị san bằng, có lẽ rất nhiều người còn chưa biết, nếu không Lâm Ngọc Lam đã gửi tin nhắn cho tôi biết rồi.

Nếu vừa rồi tôi ký vào thỏa thuận thì tôi thực sự sẽ xong đời, không có gì cả, đến nhà cũng không còn nữa, và tôi chỉ có thể đi theo Hoàng Tiểu Tinh.

Cục trưởng Viên muốn đuổi cùng giết tận!

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Kích động báo thù không phải là cách giải quyết vấn đề. Nếu họ đã giở thủ đoạn như vậy thì chúng ta cũng không cần phải nhường nhịn họ“.

“Nhớ kỹ, càng lúc tức giận thì ngươi lại càng phải bình tĩnh“.

Tôi hít một vài hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế tâm trạng sắp bùng nổ của mình và bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, phía xa có mấy người dân trong thôn chạy tới, Lưu Thiến kéo tôi lên xe, xe nổ máy, phóng đi.

Mười phút sau, khi đến một cánh đồng hẻo lánh, Lưu Thiến cho xe dừng lại.

Lưu Thiến hỏi tôi: “Bây giờ hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Thế là tôi đã kể hết đầu đuôi sự việc cho Lưu Thiến nghe, bao gồm chuyện khai quang của thôn tôi, chuyện bố con Trương Vân Sơn gây khó dễ cho tôi và cái chết của Viên Khắc Lương.

Tất nhiên, tôi không đề cập đến mối quan hệ giữa tôi và một số người phụ nữ kia, tôi đã khai quang hai lần, một lần là Lâm Ngọc Lam và một lần là Trần Thái Linh nhưng tôi đều không thành công.

Lưu Thiến cũng đã nghe qua về tục khai quang của thôn tôi, nhưng cô ấy không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng như vậy.

Lưu Thiến cũng không hỏi nhiều về chuyện khai quang, cô ấy nói: “Viên Khắc Lương đã chết, cục trưởng Viên đem trách nhiệm đó đổ lên đầu anh, bởi vì cái chết của Viên Khắc Lương không liên quan trực tiếp đến anh, cục trưởng Viên không có cách nào để đối phó với anh vậy nên ông ta chỉ có thể tạo áp lực cho trưởng thôn“.

“Bố con Trương Vân Sơn cũng luôn muốn đối phó với anh, bọn họ nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để chọc gậy bánh xe“.

“Vì vậy, khi anh bị đuổi ra khỏi thôn thì bạn của anh là Văn Nhã đã giúp đỡ anh, nhưng Văn Nhã lại không giải quyết vấn đề một cách triệt để“.

“Xem ra nhà anh cũng bị cục trưởng Viên cho người san bằng, ông ta muốn loại bỏ hoàn toàn đường lui của anh“.

Tôi gật đầu, Lưu Thiến đã sắp xếp lại các chi tiết và chân tướng của sự việc.

Sắc mặt Lưu Thiến lạnh lùng, cô ấy nói: “Cục trưởng Viên chính là Viên Vĩnh Cương - cục trưởng cục Xây dựng thị trấn?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy“.

Lưu Thiến nói: “Ban đầu, thị trấn chúng ta không có cục Xây dựng, vì thị trấn rất nghèo, không có sở quy hoạch xây dựng đô thị, kể từ khi tập đoàn Văn Viên bắt đầu xây dựng các tòa nhà trong thị trấn, cục Xây dựng đã được thành lập“.

“Cục trưởng Viên là người của nhà họ Dương và có chút quan hệ thân thích với nhà họ Dương“.

“Xem ra chuyện anh đánh Dương Đông bị thương còn chưa lan truyền ra ngoài, Viên Vĩnh Cương vẫn chưa biết. Dù sao thì nhà họ Dương cũng rất trọng thể diện, chuyện cậu chủ nhà họ Dương bị đánh lan ra ngoài thì bọn họ cũng bị mất mặt“.

“Nhưng dù sao thì Viên Vĩnh Cương và nhà họ Dương cũng là họ hàng. Viên Vĩnh Cương và anh ở cùng một thôn. Một khi nhà họ Dương biết được lai lịch của anh, họ nhất định sẽ giao anh cho Viên Vĩnh Cương xử lý“.

“Sơn Thành, xem ra chúng ta có chung kẻ thù“.

Tôi thực sự không ngờ rằng Viên Vĩnh Cương và nhà họ Dương có họ hàng.

Tôi có chút khó hiểu, hỏi: “Lưu Thiến, cô coi nhà họ Dương là kẻ thù sao?”

Lưu Thiến nói: “Tôi sẽ không đồng ý kết hôn với Dương Đông. Chỉ cần hôn ước của tôi và Dương Đông không có giá trị, chỉ cần tôi hủy hôn, nhà họ Lưu và họ Dương chắc chắn sẽ trở mặt thành thù“.

“Cuối cùng, chúng tôi sẽ trở thành kẻ thù của nhau“.

“Lần này, nếu tôi ra mặt giúp anh, vậy thì chuyện này sẽ là ngòi châm cho sự đối đầu của hai nhà“.

Lưu Thiến đã quyết định ra mặt giúp tôi, với tình hình hiện tại, chỉ có Lưu Thiến mới giúp được tôi mà thôi, tôi không có khả năng đối đầu trực tiếp với cục trưởng Viên, hơn nữa sau lưng cục trưởng Viên còn có nhà họ Dương.

Bây giờ tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, diễn biến và chiều hướng của sự việc dường như càng ngày càng phức tạp, tôi hỏi: “Lưu Thiến, cô có kế hoạch gì?”

Lưu Thiến cười khẽ, nói: “Đơn giản thôi, chúng ta trực tiếp đi gặp cục trưởng Viên.”

Vài ngày sau khi Viên Khắc Lương chết, chắc chắn cục trưởng Viên không đi làm mà ở nhà nghỉ ngơi.

Vì vậy, chúng tôi lái xe đến nhà của Viên Vĩnh Cương.

Khi chúng tôi đến trước cửa nhà của Viên Vĩnh Cương, cánh cửa sắt cao lớn sừng sững, những người mặc áo trắng ra vào tấp nập. Hóa ra hôm nay họ làm lễ cúng Viên Khắc Lương.

Lưu Thiến nói: “Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi“.

Phải tôn trọng người đã khuất, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể giải quyết vào lúc này được. Hôm nay là lễ cúng viếng, rạng sáng ngày mai là hạ huyệt chôn cất.

Tôi đã thảo luận với Lâm Ngọc Lam, chúng tôi định ngày mai mới giải quyết chuyện này.

Mấy người dân trong thôn nhìn thấy tôi thì bàn tán xôn xao, mọi người đều biết rằng tôi đã rời khỏi thôn và không ngờ rằng tôi sẽ quay lại, nhưng cũng có nhiều người đã đổ dồn ánh mắt vào Lưu Thiến.

Chúng tôi đang chuẩn bị rời đi thì có người phía sau gọi tôi, “Trương Sơn Thành, chẳng phải anh đã rời khỏi thôn rồi sao? Anh còn mặt mũi quay lại đây à?”

Đó là Trương Tử Đào, con trai của Trương Vân Sơn, ngoài ra còn có Trần Kế Văn đang ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh, ánh mắt của hai người đó nhanh chóng rời qua Lưu Thiến đang đứng bên cạnh tôi, và ngay lập tức ánh mắt hai người họ trở nên nóng rực.

Vẻ đẹp của Lưu Thiến có thể so sánh với ba hoa khôi trong thôn chúng tôi. Da cô ấy rất mịn màng, cùng với khí chất tự nhiên và quần áo hợp thời trang. Cô ấy ở đây thật sự giống như một đóa hoa xinh đẹp thu hút sự chú ý của mọi người.

Chẳng phải Trần Kế Tần theo bố mẹ đi bán lương thực sao? Tại sao vẫn còn ở đây?

Trong lòng tôi như nóng lửa đốt, tức giận nói: “Tôi muốn đi đâu thì đi, muốn về thì về, liên quan gì tới các người?”

Trương Tử Đào cười lạnh, nói: “Trương Sơn Thành, Viên Khắc Lương đã bị anh giết chết, hôm nay là ngày cúng viếng Viên Khắc Lương, anh mau cút khỏi đây!”

Trần Kế Tần cũng lên tiếng: “Mấy ngày trước trong cuộc họp thôn, mày đã bị đuổi ra khỏi thôn, cả đời này mày cũng không thể quay lại, mày nghĩ dân làng là trò chơi của mày sao?”

“Ai cho mày to gan như vậy, còn dám quay lại đây!”

Một số người dân trong thôn cũng xì xào, nói tôi không nên quay về, tôi về sẽ mang đến tai họa cho thôn.

Tôi cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ của dân làng xung quanh cùng sự khiêu khích của Trần Kế Văn và Trương Tử Đào, trong lòng tôi đột nhiên bùng lên cơn giận, tay nắm chặt, hét lên: “Hôm nay tôi quay về rồi, còn tham gia lễ truy điệu của Viên Khắc Lương đấy, các người định làm gì?”

“Trương Tử Đào, tôi đã thắng và giành được cửa hàng của nhà cậu, kể từ bây giờ tôi sẽ sống trong cửa hàng đó!”

“Trương Sơn Thành tôi đã muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản được!”

Hai người kia nghe thấy vậy, vẻ mặt rất khó coi, Trần Kế Tần hét lên: “Thằng ranh mày thích ăn đòn à, mày không cút thì ông đây sẽ tống mày ra ngoài!”

Vừa nói, Trần Kế Tần đã xông về phía tôi và muốn động tay động chân với tôi, lần trước tôi đã làm hỏng việc của Trần Kế Tần và còn làm anh ta bị thương, vậy nên anh ta nhân cơ hội này để trả thù tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.