Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 47: Chương 47: Phát hiện mới




Sau khi lột sạch quần áo của Lý Phương, tôi lao vào chị ta như một con sói đói vồ con mồi.

“A a a... Ưm...”, Lý Phương đỏ bừng cả mặt, rên gần như khàn cả giọng.

Nghĩ đến những việc ác mà Lôi Đắc Mã đã làm trước đây, tôi lại càng xiết chặt lấy vòng eo nhỏ bé của Lý Phương, thấy bộ dạng Lý Phương say sưa mơ màng dưới thân mình, trong lòng thấy cực kỳ sảng khoái.

“Bây giờ là thời cơ tốt nhất để hút âm khí của cô ta, ngươi đọc một câu chú theo ta, sau đó dùng sức đẩy mạnh lên!”, tiên nữ Thanh Thủy nói.

Tôi nhẹ nhàng thở phào một hơi, đáp: “Được“.

Sau đó tiên nữ Thanh Thủy đọc lên một câu chú.

“Đọc thầm trong lòng ba lần, sau đó chỉ cần làm theo chỉ thị của ta là được!”, tiên nữ Thanh Thủy lại nói.

Dục vọng và lý trí đang giằng co, toàn thân tôi giống như bị thiêu đốt, hận không thể nhét cậu nhỏ của mình vào trong cơ thể Lý Phương, sau khi nghe tiên nữ Thanh Thủy nói, tôi khẽ gật đầu.

Cơ thể của Lý Phương từ lâu đã mềm nhũn ra như nước, mềm mại đến mức như tan ra, miệng chị ta không ngừng rên rỉ.

Tôi nhẩm đọc câu chú ba lần.

“Đẩy!”, mệnh lệnh đầy dứt khoát của tiên nữ Thanh Thủy vang lên.

Tôi siết chặt vòng eo mềm mại của Lý Phương, làm theo lệnh của Tiên nữ Thanh Thủy.

“A a a!”, tôi dùng lực ưỡn thẳng lưng, lấy hết sức đẩy mạnh!

Ngay lập tức, khoái cảm ập tới bao phủ toàn thân, tôi cảm thấy cả cơ thể mình đang run rẩy. Một dòng điện từ cơ thể Lý Phương truyền qua “cậu nhỏ” rồi vọt lên người tôi, trước mắt tôi bỗng dưng lóe sáng, tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình đã thoải mái hơn rất nhiều, khác xa so với thường ngày.

Lý Phương bị tôi làm cho sung sướng, chị ta không chịu nổi mà ngẩng đầu kêu lên: “A... Ưm... Sướng quá a a...”, sau đó thân thể chị ta co quắp lại, áp sát vào tôi, phía dưới chỗ đó của chị ta càng cắn chặt lấy tôi và trở nên ấm áp hơn.

Tôi thở dốc, động tác dần chậm lại, tôi giữ lấy eo của Lý Phương để chị ta không bị ngã.

“Đã lấy được âm khí của Lý Phương, không biết lần này có thể đạt đến trình độ nào?”, tôi hỏi Tiên nữ Thanh Thủy.

“Lát nữa người sẽ biết”, Tiên nữ Thanh Thủy nói.

“... Sơn Thành... Sao cậu không làm nữa?”, Lý Phương quay đầu lại nhìn tôi một cách thèm khát, cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ bĩu ra đầy bất mãn.

Bị một Lý Phương với cơ thể trần trụi và ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm như vậy, tôi không kìm được, phần bụng dưới thắt chặt, hai tay lại nắm bóp cặp mông tròn trịa của Lý Phương một lần nữa để chị ta không sốt ruột.

...

Ồ? Tại sao trên mông bên trái trắng nõn của Lý Phương lại có một chấm đỏ? Tôi kinh ngạc tự hỏi.

“Ngươi nhấn vào đó thử xem sao?”, tiên nữ Thanh Thủy nói.

Tôi ấn nhẹ...

“A a a... Ưm Ưm...”, Lý Phương lập tức ưỡn thẳng lưng, trên người ửng đỏ một cách khác thường, tôi thấy hai tay chị ta nắm chặt ga trải giường, hai chân co quắp lại.

Cùng với tiếng rên rỉ kéo dài của chị ta, một nguồn sức mạnh trong cơ thể Lý Phương đột ngột hút chặt lấy tôi, ngay sau đó tôi phải hít thở sâu một hơi, cảm giác như đang đi trên mây, toàn thân cực kỳ nhẹ nhõm.

Trong cơ thể Lý Phương co rút một hồi, sau đó thân thể của chị ta bị tôi đung đưa, giống như một con rối bị giật dây, để mặc tôi chơi đùa. Sau khi điều chỉnh hô hấp, tôi nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng của chị ta, tay tôi lướt tới đâu là nơi đó lại run lên.

“A... Ưm... A, mệt quá... Sướng quá!”, hơi thở của Lý Phương lúc lên lúc xuống, miệng há ra thở gấp liên tục.

Tôi lại liếc nhìn chấm đỏ trên mông chị ta.

Suy nghĩ một hồi, nếu tôi đoán không nhầm thì sau khi hút âm khí, chấm đỏ nhỏ xuất hiện kia chắc là điểm G của phụ nữ.

Vì vậy, lần này sau khi hút âm khí của Lý Phương, sau này tôi có thể nhìn thấy điểm G của phụ nữ rồi sao?

“Ngươi đoán đúng rồi!”, tiên nữ Thanh Thủy nói.

Không ngờ sau khi hút âm khí tôi lại còn có được khả năng này? Niềm vui bất ngờ này làm tôi cực kỳ vui vẻ, hai tay không nhịn được xoa lên chấm đỏ nho nhỏ trên mông Lý Phương.

Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, sau khi mây mưa mấy lần liền tôi mới buông Lý Phương đã mệt lử ra, sắc mặt chị ta đỏ bừng mặt, cả người mềm nhũn nằm co quắp trên giường, chị ta nói: “Sơn Thành... Cậu đã biết tôi mắc bệnh gì chưa?”

“Chị bị dị ứng với tinh dịch của Lôi Đắc Mã. Nếu sau này hai người muốn quan hệ, bảo ông ta đeo bao cao su là được, bệnh của chị sẽ không tái phát nữa!”

Sau khi nói cho Lý Phương nghe những gì Tiên nữ Thanh Thủy đã nói với tôi, tôi nằm xuống giường, đột nhiên cảm thấy chân tay mình tê dại, một cơn buồn ngủ ập đến.

Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng rõ, Lý Phương đã không còn trên giường đã nữa, trên giường hỗn độn cùng mùi hôi trong không khí gợi cho tôi nhớ tới sự điên cuồng tối qua của mình.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong, tôi đổ các loại thảo mộc trong giỏ trúc lên trên bàn rồi phân loại chúng, một số loại thảo mộc có thể dùng tươi sau khi hái, nhưng nhiều loại phải phơi khô mới có giá trị. Thảo dược tươi chứa nhiều vi sinh vật và dầu sinh sản, nếu phơi quá lâu thì dược tính trong nó cũng giảm đi, tuy nhiên cũng có một số thảo dược bắt buộc phải phơi khô mới có thể phát huy tác dụng.

Tất cả các loại thảo mộc nên được sử dụng tươi hoặc khô tùy theo đặc tính của chúng.

Hôm qua tôi không hái được nhiều thảo dược, vì vậy tôi phân loại chúng rất nhanh.

Tôi nhìn đống thảo mộc trên bàn, chỗ này không đủ cho những người dân trong thôn đã xin tôi thuốc. Haiz, đúng là hơi phiền phức. Tôi quay đầu nhìn mặt trời ngoài cửa, giờ vẫn chưa tới buổi trưa, ánh nắng vẫn chưa đến mức chói chang, tôi suy nghĩ hồi lâu...

Đi hái thêm thuốc vậy!

Quyết định xong, tôi cho dược liệu trên bàn vào một cái giỏ tre khác lớn hơn một chút, rồi lại đeo cái giỏ tre hôm qua dùng lên lưng, vác cuốc và lại lên đường đi hái thuốc.

Theo tôi được biết, phía sau ngôi làng của chúng tôi có một ngọn núi rất quý giá, đất trên ngọn núi đó rất màu mỡ, không chỉ có các loại thảo mộc quý hiếm, mà khắp cả ngọn núi đều là các loại thảo mộc thường gặp.

May mắn thay, hôm nay tôi không dậy muộn, lúc này thời tiết rất mát mẻ, không nóng cũng không lạnh, gió thổi vào mặt cũng có chút ẩm ướt và lành lạnh, có lẽ là do sáng sớm có sương mù. Hiện tại đường núi hơi trơn, tôi dẫm lên cỏ mà đi, chưa được mấy bước mà ống quần của tôi đã ướt một nửa.

Tôi cẩn thận xách cái giỏ tre, chậm rãi đi đến sườn núi, sườn núi tương đối dốc, mặt đất ẩm ướt, nếu chẳng may trượt chân ngã, dù không tổn thương đến xương cốt nhưng cũng phải đau mất vài ngày mới khỏi.

Tôi bỏ cuốc xuống và xách cái giỏ tre trên tay, nhìn xung quanh, cách tôi vài bước chân có một ít thảo dược mà tôi cần.

Trong lòng vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ: Ngọn núi này quả là báu vật, danh bất hư truyền!

Tôi cẩn thận hái các loại thảo mộc, thấy rất nhiều chỗ có loại dược liệu tôi cần, chỉ cần tôi hái xong những thảo dược ở quanh đây thì nhất định sẽ có đủ thuốc cho người dân trong thôn.

Ở đây có nhiều thảo dược như vậy, tôi nghĩ cũng nên bảo Triệu Linh Nhi tới đây hái.

Khi nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của Triệu Linh Nhi, lòng tôi lại nóng lên.

Khi hái thảo dược phải lưu ý không được cắt rễ hoặc làm rách vỏ, nếu không dược tính sẽ bị giảm.

Rất lâu sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.