Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Nhìn từ nét bút thì bức tranh này cũng đã được mười năm, trong tranh có ý cảnh nhất định, chắc chắn là được họa sĩ vẽ ra”.
“Hơn nữa, có vẻ người này đang cố ý che giấu ý cảnh của mình. Ông ta vốn dĩ có thể vẽ tốt hơn nữa, trình độ cao hơn nữa, nhưng có chỗ lại cố tình vẽ bình thường. Nhìn từ độ mềm mại của đường nét và phong cách toàn bức tranh luôn cho cảm giác hơi kì lạ”.
“Bức tranh này đủ để chứng minh bố ngươi là họa sĩ”.
Chuyện này sao có thể? Tôi hoàn toàn không biết bố tôi lại biết vẽ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Có một loại người còn giỏi hơn cả họa sĩ, đó là phù sư”.
“Phù sư?”, tôi không hiểu.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Phù sư chính là pháp sư vẽ bùa, là nghề nghiệp thường thấy trong nghề pháp sư. Để trở thành một phù sư mạnh, yêu cầu rất khắc nghiệt, bởi vì lá bùa mạnh có hoa văn thay đổi khôn lường, đòi hỏi phù sư vẽ ra không được mắc bất cứ sai sót nào. Hơn nữa, ký hiệu được vẽ ra phải có ý cảnh cực cao mới có thể chịu đựng sức mạnh của phù trận khai quang”.
“Mỗi một phù sư đều là một họa sĩ tài giỏi, có thể vẽ ra đủ loại tranh, trình độ khó hơn nữa đối với phù sư cũng dễ như trở bàn tay”.
“Trong bức tranh phong cảnh này, bản thân tác giả đang che giấu tài năng và ý cảnh của mình, chứng tỏ… có thể ông ta là một phù sư”.
“Nhưng mà… chỉ là phù sư bình thường, nói cách khác là chỉ học được vài năm, vẽ tốt hơn họa sĩ mà thôi”.
Tôi ngây người, hỏi: “Ý cô nói bố tôi là phù sư?”
“Không sai”, tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Người bình thường không nhận ra những điều này, cho dù là pháp sư bình thường cũng không thể nhìn ra được gì từ một bức tranh, nhưng ta thì có thể nhìn ra”.
“Ý cảnh che giấu rất tốt, chính vì che giấu nên lại thành ra bại lộ”.
“Bức tranh này với kẻ mạnh mà nói có chút giá trị, nhưng với người bình thường mà nói chỉ có thể xem là một bức tranh vẽ khá tốt”.
Bố tôi lại là phù sư!
Trời đất ơi!
Tôi chợt cảm thấy cả người không ổn.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thiên phú dị bẩm, thể chất mạnh mẽ của ngươi đương nhiên là được di truyền từ bố mẹ. Ta đã nói rồi, bố mẹ ngươi đều không đơn giản”.
“Vậy nên mới bảo ngươi đến đây điều tra chuyện bố mẹ ngươi”.
Tiên nữ Thanh Thủy đã nói từ lâu, nhưng bây giờ khi biết được bố tôi là phù sư, tôi vẫn vô cùng kinh ngạc.
Vậy là tuyệt đối không có khả năng bố mẹ tôi bị tai nạn xe mất vào năm tôi bảy tuổi!
Tôi chưa từng thấy thi thể của bố mẹ tôi.
“Nhưng mà…”, tiên nữ Thanh Thủy lại nói: “Nếu nói bố mẹ ngươi cực kì mạnh, thì dường như bức tranh này lại đang chứng minh bố ngươi không hề lợi hại, chỉ là một phù sư rất bình thường”.
Sao tôi thấy lời nói của tiên nữ Thanh Thủy có chút mâu thuẫn.
Tôi nói với Lý Giai Dao đi xem phong cách trang trí của nhà chị ấy, lấy cớ đi kiểm tra quanh nhà.
Trong phòng ngủ của chú Lý có rất nhiều bức ảnh đặt trên bàn, đa số là ảnh của Lý Giai Dao. Tôi nhìn thấy trong số khung ảnh đó có ảnh chụp chung của bố mẹ tôi và tôi với gia đình ba người chú Lý.
Lúc đó tôi khoảng bốn, năm tuổi, Lý Giai Dao khoảng sáu, bảy tuổi.
Tôi cầm lấy khung ảnh, kí ức tràn về.
Đây là ảnh chụp ở một công viên, có lẽ vì lúc đó tôi còn quá nhỏ, bây giờ tôi không nhớ rõ nữa.
Bố mẹ tôi ăn mặc giản dị, quần áo vải thô, giày vải, nhưng bố tôi rất có khí chất, nhất là đôi mắt, lấp lánh có thần.
Mẹ tôi cũng chỉ có vẻ ngoài bình thường, là một phụ nữ nông thôn, cao khoảng một mét sáu, thấp hơn bố tôi một cái đầu, hạnh phúc dựa vào vai bố tôi.
Trong nhà tôi không có ảnh của bố mẹ, không ngờ lại nhìn thấy ở đây!
Lúc nhỏ còn chưa có điện thoại thông minh, muốn chụp ảnh phải ra tiệm chụp ảnh, hoặc là tới mấy chỗ công viên, điểm du lịch có sạp chụp ảnh, một tấm giá mấy tệ, tất cả đều là ảnh chụp phim.
Tôi vội vàng lấy điện thoại chụp một tấm lưu giữ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đúng là kì lạ, bố ngươi trông cũng có chút khí chất, mẹ ngươi thì rất bình thường. Bố mẹ của Lý Giai Dao cũng vậy, chắc chắn họ chỉ là người bình thường”.
“Thể chất của hai người các ngươi mạnh là thế, sao bố mẹ có thể bình thường vậy được?”
Tôi cũng cảm thấy kì lạ, lẽ nào chúng tôi đang đi sai đường, hay có thể nói là sự việc vô cùng phức tạp?
Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên lại nói: “Ngươi có phát hiện ra dáng vẻ của ngươi bây giờ không giống với bố mẹ ngươi thời trẻ không? Không giống một chút nào cả. Lý Giai Dao cũng vậy, không giống với bố mẹ mình”.
Nghe tiên nữ Thanh Thủy nói như vậy, tôi quan sát thật kĩ. Bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi không giống bố mẹ tôi chút nào, ngũ quan không có chỗ nào tương tự!
Lý Giai Dao cũng vậy, Lý Giai Dao rất đẹp, nhưng bố mẹ chị ấy chỉ có vẻ ngoài bình thường, khuôn mặt, mắt, mũi, miệng đều không giống!
Lẽ nào…
Lẽ nào tôi và Lý Giai Dao đều không phải con ruột?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Không sai, không phải con ruột, con ruột chắc chắn sẽ có điểm tương tự. Cho dù vẻ ngoài không giống đi nữa cũng phải có năm đến mười phần trăm tương tự, nhưng ngươi và Lý Giai Dao hoàn toàn không thấy bất cứ chỗ nào giống”.
Chuyện càng lúc càng phức tạp, tôi lại không phải con ruột của bố mẹ!
Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, tôi lập tức rời khỏi phòng ngủ.
Bố mẹ của Lý Giai Dao đã về nhà.
Tôi và Lý Giai Dao vội vàng ra đón.
“Chào cô chú ạ”, tôi mỉm cười chào hỏi.
Hai người thay đổi rất nhiều so với mấy năm trước. Chú Lý mặc Âu phục giày da, cô Lý cũng mặc toàn hàng hiệu, rất có khí chất.
Người đẹp vì lụa, mấy năm nay nhà họ Lý cũng đã giàu lên, hai người họ thay đổi rất nhiều.
Hai người vô cùng khách sáo, nhiệt tình với tôi, chúng tôi ngồi xuống ghế sofa trò chuyện.
“Sơn Thành, mấy năm không gặp, cháu lại cao lên, đẹp trai ra rồi”.
“Phải đấy, Sơn Thành, nghe Dao Dao nói công việc của Dao Dao nhờ có cháu giúp đỡ, để Dao Dao đi theo giáo sư Vương. Cô chú chuẩn bị tới nhà thăm cháu, cám ơn cháu đàng hoàng, thế mà cháu đã đến thăm cô chú trước rồi”.
“Đến thì đến, còn mua nhiều quà thế làm gì, đúng là khách sáo quá”.
“Con trẻ trưởng thành, hiểu chuyện rồi”.
Hai người vô cùng tốt, vô cùng nhiệt tình với tôi, nhưng lúc tôi còn nhỏ thì không như vậy. Hình như là vì tôi đã giúp đỡ Lý Giai Dao, nên bọn họ mới khách sáo, nhiệt tình với tôi.
Lý Giai Dao đúng là nhiều chuyện, chuyện chị ấy đi theo giáo sư Vương cũng nói cho bố mẹ biết rồi.
Lúc tôi còn nhỏ, hai người họ thực sự xem tôi như người thân, cảm giác ấy hoàn toàn không giống như bây giờ.
Mấy năm trước, tôi đến tìm chú Lý, chú Lý đi vắng, chỉ có cô Lý và Lý Giai Dao ở nhà. Chính cô Lý đã đuổi tôi ra khỏi cửa, có lẽ là vì chuyện này nên trong lòng tôi luôn có sự ngăn cách.
Trò chuyện một hồi, cô Lý và Lý Giai Dao đi nấu cơm, tôi và chú Lý xem tivi, nói chuyện phiếm.
Chẳng lâu sau, chú Lý nhắc tới chuyện của mấy năm trước: “Sơn Thành, mấy năm trước cháu đến nhà chú nhờ nhà chú giúp đỡ”.
“Lúc đó tình hình nhà chú cũng rất… không ổn. Lần đó không giúp cháu được, chú thật sự xin lỗi, cháu đừng trách cô chú nhé”.
“Sao có thể chứ”, tôi cười đáp: “Chúng ta mãi là người một nhà, lúc đó cô không giúp cháu chắc chắn có chỗ khó của cô, cháu sẽ không để trong lòng”.
Tôi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng chuyện năm đó đã đả kích tôi vô cùng nặng nề.