Ánh mắt Lưu Thiến luôn rất phức tạp, cô ấy đang nghĩ về chuyện xảy ra tối nay.
Lưu Thiến dừng xe ở bên đường, chốc lát sau, cô ấy nói: “Tôi xin lỗi anh vì những lời đã nói trước đây”.
“Xin lỗi?”, tôi không hiểu.
Lưu Thiến nói: “Những người phụ nữ của anh ở bên anh không phải vì tiền. Quần áo của họ, mỹ phẩm, điện thoại họ dùng đều là hàng giá rẻ, giống như chiếc vòng tay mà Lý Tuyết Diễm tặng tôi cũng chỉ có mười mấy tệ, họ đều rất tiết kiệm”.
“Hơn nữa, tôi nhìn ra được anh rất tốt với họ, họ cũng không tệ với anh. Tôi thật sự không hiểu, vì sao họ lại đồng ý đi theo anh, vì sao mấy cô gái đó có thể chung sống hòa bình?”
“Có lẽ… là nhờ bản lĩnh của anh”.
Tôi và Trương Lệ ở bên nhau là vì đã lên giường trước, hai chúng tôi lại còn là trẻ mồ côi, rất nhiều chuyện đồng cảm với nhau. Trương Lệ ở bên ngoài không có ai dựa vào, mà tôi là chỗ dựa duy nhất của cô ấy.
Triệu Linh Nhi đi theo tôi là vì cơ thể của cô ấy và em trai, tôi cũng là chỗ dựa của hai chị em cô ấy.
Lưu Thiến nói tiếp: “Tối nay, anh dẫn tôi tới nhà anh là muốn nói với tôi những điều này. Nhưng tôi nói rõ cho anh biết, tôi không giống với những người phụ nữ khác, luôn vây xung quanh anh”.
“Nói khó nghe một chút, cho dù tôi đồng ý thì bà tôi, người nhà tôi có đồng ý không?”
“Họ không thể nào chấp nhận những chuyện này đâu”.
“Mọi người đều ở trong thị trấn, dù có muốn giấu cũng không giấu được”.
Lưu Thiến nói đúng. Trương Lệ và Triệu Linh Nhi đều là trẻ mồ côi, không có bố mẹ. Khi đến với tôi, bản thân họ có thể tự quyết định, không cần suy xét đến ai khác, không bị người nhà phản đối.
Còn Lưu Thiến thì khác, cô ấy có bà, có bố mẹ, chú hai, có người nhà, người trong nhà họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người đàn ông có nhiều vợ.
Cho nên, chúng tôi muốn ở bên nhau là rất khó.
Hơn nữa, Lưu Thiến đã lớn tuổi, người trong nhà thúc ép chuyện hôn nhân rất căng, còn những cô gái khác lại không có ai thúc ép.
Nếu chọn lén lút ở cùng tôi, giấy không gói được lửa, người nhà cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Cưới cô ấy về! Dù sao sau này ngươi cũng phải kết hôn với mỗi người họ, thứ tự trước sau chắc chắn không giống nhau, cứ ở cùng Lưu Thiến trước, sau đó đi bước nào tính bước ấy”.
“Đương nhiên, nếu ngươi không thích, ngươi cũng không thiếu một người như cô ta, không sao”.
“Thêm nữa, cho dù ngươi và Lưu Thiến ở bên nhau cũng chưa chắc sẽ kết hôn trong vòng một, hai năm. Trong hai năm này, ta đảm bảo sức mạnh của ngươi sẽ nâng cao, đến lúc đó, người phụ nữ của ngươi sẽ trở thành người tu luyện, các ngươi sẽ đi cùng một con đường, người nhà cô ta cũng không thể xen vào được nữa”.
Tôi có rất nhiều phụ nữ, nhưng tôi vẫn rất thích Lưu Thiến, thậm chí là không thể chờ đợi được ôm cô ấy vào lòng.
Con người đều như vậy, những người không có được thì lại càng muốn có.
“Tôi hứa với cô, tôi sẽ ở bên cô”, tôi nói: “Lưu Thiến, hai chúng ta ở bên nhau, chúng ta sẽ kết hôn, chuyện này tôi đảm bảo với cô”.
“Kết hôn?”, ánh mắt Lưu Thiến có chút cô đơn: “Vậy còn những người phụ nữ khác thì sao? Anh kết hôn với tôi, sau đó tiếp tục ở cùng những người phụ nữ khác?”
“Phải”, chuyện này tôi khẳng định, tôi sẽ không bỏ rơi những người phụ nữ khác: “Tôi sẽ kết hôn với cô, sau này cũng sẽ kết hôn với những người phụ nữ khác”.
“Anh đúng là tên khốn vô sỉ, lăng nhăng sở khanh, vì sao tôi lại… tôi lại thích tên khốn như anh chứ…”, Lưu Thiến vô cùng tức giận, mắt đỏ lên, dường như sắp khóc.
Tôi nắm tay Lưu Thiến, nói một cách nghiêm túc: “Tôi không muốn lừa dối cô, Lưu Thiến, tôi… tôi rất thích cô, thích từ rất lâu rồi”.
“Lần trước trong buổi tiệc mừng thọ bà, tôi nắm tay cô tuyên bố với tất cả mọi người, cô là người phụ nữ của tôi, tôi đã muốn cưới cô…”
Lưu Thiến rút tay về, nói: “Anh tưởng là tôi không có cảm giác với anh sao? Anh tốt với tôi như vậy, tốt với nhà họ Lưu chúng tôi như vậy. Anh vì nhà họ Lưu mà trả giá rất nhiều, xét cho cùng, anh không phải vì thích tôi, anh vì quan hệ với chú hai tôi mới giúp chúng tôi”.
“Bởi sự xuất hiện của anh nên tình cảm của tôi với Lý Quốc Thắng cũng dao động, nhưng dù gì chúng tôi cũng đã ở với nhau mấy năm, tôi vẫn tin tưởng cậu ta, tôi không thể phụ lòng cậu ta được”.
“Từ khi tôi biết Lý Quốc Thắng lừa dối tôi, tình cảm của chúng tôi rạn nứt, người duy nhất tôi chọn chính là anh. Tôi muốn ở bên anh, muốn báo đáp anh, muốn…”
“Nhưng tối hôm đó, anh lại có hẹn với người phụ nữ khác…”
“Tên khốn nhà anh, vì sao anh lại dụ dỗ nhiều phụ nữ như vậy…”
Tôi nắm tay Lưu Thiến, ôm cô ấy, không gian trong buồng lái thật quá nhỏ.
“Xin lỗi”, chuyện tối hôm đó tôi cũng rất bất đắc dĩ, vốn chỉ là đi tham gia buổi họp lớp, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện đến thế.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tôi vì trở nên mạnh hơn, vì tu luyện mà làm rất nhiều chuyện”.
“Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không thể vãn hồi, tôi không thể phụ lòng bất cứ người phụ nữ nào”.
“Chỉ có quan hệ với những người phụ nữ khác nhau, tôi mới có thể trở nên mạnh hơn”.
“Đừng có viện cớ cho những chuyện này, tôi không nghe…”, Lưu Thiến vô cùng tức giận.
Nhìn thấy trong mắt Lưu Thiến ngấn nước, tôi vội vàng hôn vào môi Lưu Thiến.
Nghe nói lúc phụ nữ cảm thấy buồn, rối rắm trong tình cảm, hôn cô ấy là phương thuốc tốt nhất.
Lưu Thiến chỉ phản kháng đơn giản, sau đó nửa đẩy nửa tiến tới, cùng tôi trao nhau nụ hôn cháy bỏng.
Tôi điên cuồng quấn quýt trong miệng Lưu Thiến, tay phải cũng bắt đầu sờ lên đôi gò bồng của cô ấy.
“Á…”, miệng tôi bỗng đau rát, tôi vội vàng rụt tay lại, nói: “Lưu Thiến, sao cô lại cắn tôi…”
“Đáng đời anh!”, Lưu Thiến lườm tôi, nói: “Ai bảo anh dê xồm!”
Tôi cạn lời, đây là phản ứng tự nhiên thôi mà.
Tôi ép người về phía Lưu Thiến, tiếp tục hôn cô ấy, tối nay phải nhân cơ hội “yêu” cô ấy.
Tuy Lưu Thiến rất tức giận, nhưng tôi có thể nắm bắt được tình cảm của cô ấy đối với tôi. Cô ấy đối mặt với những người phụ nữ bên cạnh tôi và áp lực từ gia đình không biết nên làm thế nào, tâm tư rối bời, vô cùng xoắn xuýt.
Thế nên, tôi sẽ không để cô ấy xoắn xuýt và khó chịu thêm nữa.
“Buông tôi ra, đừng…”, Lưu Thiến tóm lấy tay tôi, nhưng sức lực không mạnh bằng tôi. Tôi hôn môi cô ấy lần nữa.
Lưu Thiến giãy giụa, không ngừng né đầu đi: “Sơn Thành, đừng như vậy, tôi vẫn chưa nghĩ xong có nên ở bên cạnh anh hay không”.
“Đừng như vậy…”
Tôi hoàn toàn mặc kệ Lưu Thiến, hôn như mưa lên tai, lên cổ, lên ngực cô ấy.
Tay tôi cũng bắt đầu vén áo Lưu Thiến lên, sờ vào phần bụng dưới phẳng lì của cô ấy, nhanh chóng mò lên đôi gò bồng đầy đặn…
“Sơn Thành, đừng… Đừng như vậy được không…”. Tuy ngoài miệng Lưu Thiến cầu xin, nhưng cơ thể lại bắt đầu nửa muốn nửa thôi.
Thuật hút âm khí mà tôi tu luyện vốn đã có sức hấp dẫn cực lớn với phụ nữ. Chỉ cần bị tôi trêu chọc, hormone trong cơ thể phụ nữ sẽ tăng lên, sẽ đắm chìm nhanh chóng.
Nhất là những người đã từng có kinh nghiệm, từng hưởng thụ sự tuyệt vời của chuyện ấy sẽ càng không thể chống đỡ được sự cám dỗ của tôi.