Mọi người đều hỏi thăm ông trưởng thôn cũ.
Sắc mặt ông trưởng thôn cũ mệt mỏi, cháu rể qua đời, ắt hẳn trong lòng ông buồn lắm.
Ông trưởng thôn cũ hỏi những dân làng ở đây xem tình hình thế nào, an ủi mọi người đôi câu, rồi nói: “Chuyện cũng xảy ra rồi, mọi người bớt đau buồn”.
“Tôi vừa vào đã nghe mọi người bàn tán, Trương Sơn Thành muốn khám nghiệm tử thi à?”
Trương Vân Sơn đáp: “Trương Sơn Thành thích gây chuyện, ông cứ mặc kệ cậu ta”.
Ông trưởng thôn cũ đáp: “Thì cứ để cậu ta kiểm tra xem, bệnh viêm xoang mấy chục năm của tôi cũng là do cậu ta chữa khỏi, tôi tin Trương Sơn Thành cũng có chút bản lĩnh đấy”.
Mọi người ai cũng thấy lạ, không ngờ ràng ông trưởng thôn cũ sẽ đỡ lời cho tôi.
Mẹ Viên Khắc Lương không muốn tôi khám nghiệm thi thể, nhưng sau khi ông trưởng thôn cũ đến bà ta lại không nói gì, xem như là đã đồng ý.
Ông trưởng thôn cũ rất có uy lực, đội trưởng Lý do dự trong chốt lát cũng đồng ý.
Tiên nữ Thanh Thuỷ bảo tôi lật mí mắt Viên Khắc Lương lên, nhìn đồng tử.
Đây là lần đầu tiên tôi sờ vào người chết, nên không tránh khỏi chút căng thẳng.
Đồng tử của Viên Khắc Lương trợn lên, cơ thể cứng ngắc, phần ngực còn chút hơi ấm, quần thì ướt nhoét, hơi có mùi khai, cái “chất bài tiết” đã ra ngoài rồi, làn da tái xanh.
Nhìn bề ngoài thì thời gian tử vong của Viên Khắc Lương là khoảng tám tiếng trước.
Sau đó tôi phát hiện một vết thương dài hơn 3cm ở phần bắp chân phải của hắn, hai đầu gối thâm tím, còn có cả máu ứ, cứ như là vết do quỳ một thời gian dài.
Vết thương ở bắp chân máu đã khô lại, tiên nữ Thanh Thuỷ bảo tôi kiểm tra vết thương đó xem, sau đó nói: “Được rồi, không cần kiềm tra nữa, đi rửa sạch tay đi”.
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, tiên nữ Thanh Thuỷ vốn muốn tôi kiểm tra cho kỹ, nhưng giờ lại bảo dừng lại, thế là sao?
Chẳng lẽ thi thể này có vấn đề gì?
Nếu đã có vấn đề, tại sao tiên nữ Thanh Thuỷ không nói ra?
Mọi người thấy tôi kiểm tra xong rồi, liền chạy đến hỏi kết quả thế nào, có mấy người nét mặt rất kỳ lạ, có vẻ là đang đợi tôi bị mất mặt.
Tôi nói: “Anh ta đã chết được khoảng tám tiếng rồi, trên bắp chân có vết thương, vết thương không lớn, phán đoán là do một vật sắc nhọn cứa phải”.
“Đầu gối có vết bầm tím, là vì quỳ quá lâu tạo thành vết, sau khi anh ta chết thì máu không lưu thông nên tạo thành vết máu ứ lại”.
Tôi chỉ nói ngần ấy, chứ không hề đề cập đến việc anh ta chảy máu, vì tiên nữ Thanh Thuỷ cũng không cho tôi nói.
Trương Vân Sơn nói: “Trương Sơn Thành, tôi tưởng cậu ghê gớm thế nào, chứ mấy thứ này, kể cả những người không hiểu y thuật cũng nhìn ra được”.
Tôi không tranh cãi với Trương Vân Sơn, hai vị cảnh sát đã vào phòng kiểm tra hiện trường, cũng không phát hiện tin tức hay manh mối đáng giá nào, nên đã đưa thi thể đi.
Sau đó ông trưởng thôn cũ nói: “Dạo này trong thôn xảy ra rất nhiều việc, một giờ chiều nay, mọi người hãy đến cổng uỷ ban thôn, chúng ta tổ chức một cuộp họp toàn thôn”.
“Tất cả những người ở đây, sau khi ra về hãy báo cho người nhà và hàng xóm quanh mình, mỗi nhà phải có ít nhất một người đến tham dự cuộc họp, tôi có việc rất quan trọng phải tuyên bố”.
Còn việc đó là việc gì thì ông trưởng thôn cũ không hề nói, mà chỉ gọi con trai và cháu gái ra về.
Dân làng lần lượt ra về, tôi một mình đi về phòng khám, trên đường có nghe mấy người đi đằng trước bàn luận.
“Dạo này Trương Sơn Thành thay đổi rồi”.
“Đúng thế, trước đây thằng nhóc đó nhát gan, sợ việc, cái gì cũng không biết, tính cách lại hướng nội, nào như bây giờ...”
“Dạo này cậu ta cứ như biến thành người khác, gan to bằng trời, hơn nữa còn dám không coi bác sĩ Trương ra gì”.
“Đúng thế, hơn nữa lại cực kỳ huênh hoang, hai vụ án mạng trong thôn, còn thêm một đống chuyện khác, tất cả đều liên quan đến cậu ta”.
“Mấy người nói xem, sự thay đổi của Trương Sơn Thành có phải do cậu ta làm thầy khai quang không?”
“Anh nói thế làm tôi nhớ ra thật, người trong thôn chúng ta, ai thành thầy khai quang xong cũng thay đổi”.
“Một người đàn ông lên giường với bao nhiêu người phụ nữ, hơn nữa lại còn biết chính mình không sống được bao lâu nữa, là ai thì cũng sẽ thay đổi thôi, nhỉ?”
“Ai cũng thế, đã trở thành thầy khai quang thì tuổi thọ giảm sút, vận đen ập đến, nghe nói thầy khai quang trước đây không biết đã xảy ra chuyện gì mà phát điên rồi...”
Mấy người đó nhìn thấy tôi thì không nói gì nữa mà bước vội đi.
Hình như dạo này tôi đã thành người nổi tiếng của thôn rồi, từ sau khi tôi gặp tiên nữ Thanh Thuỷ, tôi trở nên mạnh mẽ hơn, không sợ ai hết, đúng là đã thay đổi rất nhiều, có những lúc chính tôi còn không nhận ra mình nữa.
Nhưng lúc nãy họ nói gì cơ? Thầy khai quang trước tôi bị điên? Thế là sao?
Trên đường đi tôi có hỏi tiên nữ Thanh Thuỷ về việc kiểm tra vết máu lúc nãy.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi: “Những thứ này ngươi đừng hỏi nhiều, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết là cái chết của Viên Khắc Lương là do có người gây ra”.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Do người làm? Sao có thể chứ?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Hung thủ chắc chắn là người trong thôn các ngươi, ban nãy có rất nhiều người ở đó, lỡ đâu ngươi nói việc này ra để hung thủ biết được thì ngươi phiền to”.
“Với chút thực lực của ngươi bây giờ thì đừng có động chạm đến kẻ đó”.
“Sau này làm việc gì cũng phải khiêm tốn chút”.
Ôi mẹ ơi, tiên nữ Thanh Thuỷ làm tôi sợ quá.
Cái chết của Viên Khắc Lương là do ngừoi làm, mà lại là người trong thôn chúng tôi.
Ôi trời ơi!
Đáng sợ quá!
Chẳng lẽ trong thôn này có một ác quỷ giết người?
Tôi vô cùng kinh hãi, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh được.
Tiên nữ Thanh Thuỷ không nói với tôi về kết quả kiểm ra vết máu, mà cũng không cho tôi hỏi nhiều, mặc dù tôi rất muốn biết nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ nói làm thế là vì tốt cho tôi.
Suốt đường đi tôi vẫn không hết bàng hoàng, về đến phòng khám, việc đầu tiên tôi làm là rửa tay rửa mặt, rửa sạch vết máu của Viên Khắc Lương trên tay đi.
Sau đó tôi quay về phòng khám làm việc.
Tôi mới ngồi vào chỗ thì có một người bước vào, là Lâm Ngọc Lam.
Chỉ có một mình Lâm Ngọc Lam nên tôi thấy lạ, hỏi: “Chị họ tôi đâu? Ban nãy còn thấy hai người đi cùng nhau cơ mà?”
Sắc mặt Lâm Ngọc Lam không tốt lắm, nói với tôi: “Chị họ cậu có việc nên về rồi, Sơn Thành, hôm nay thấy Viên Khắc Lương chết, tôi vô cùng sợ hãi”.
Tôi nói: “Lần trước Viên Khắc Lương làm thế với chị, hắn chết rồi, chị còn gì phải sợ nữa?”
Lâm Ngọc Lam liếc tôi, nói: “Tôi lo cho cậu đấy, cậu nói thật cho tôi nghe đi, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu với Thái Linh thực sự không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tôi nói: “Lúc nãy tôi đã nói trước mặt mọi người rồi còn gì, tối qua tôi với Trần Thái Linh không có gì với nhau cả, chính Viên Khắc Lương nhờ tôi làm thế, hơn nữa còn viết giấy cam kết”.
Lâm Ngọc Lam càng nói càng căng thẳng, cứ như muốn nói gì nhưng lại thôi.
Tôi hỏi: “Rốt cuộc chị làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
“Khó chịu ở đây”, Lâm Ngọc Lam dùng tay phải ôm lấy ngực trái, nói: “Trong lòng tôi sợ lắm”.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngực Lâm Ngọc Lam với ánh mắt dâm đãng, cười nói: “Thế để tôi khám cho chị nhé?”
Lâm Ngọc Lam liếc tôi một cái, nói: “Tôi lo lắng trong lòng thật, chứ không phải bị bệnh”.
“Tôi không biết phải nói với ai, vốn định tâm sự với Tuyết Tương, nhưng tôi sợ, nên đến tìm cậu”.
Từ sau ngày tôi và Lâm Ngọc Lam xảy ra quan hệ, tôi phát hiện thái độ của Lâm Ngọc Lam với tôi đã tốt hơn trước rất nhiều.
Lâm Ngọc Lam hơi ấp úng, thấy lạ tôi mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Chị nói đi chứ”.
Lâm Ngọc Lam hạ giọng, ánh mắt toát lên vẻ căng thẳng, nói: “Liên quan đến... đến Trần Kế Văn, người chồng đã chết của tôi”.
“Ồ?”, mắt tôi sáng lên, hỏi lại: “Trần Kế Văn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”