Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 190: Chương 190: Tát liên tiếp vào mặt




Tập đoàn Viễn Dương kinh doanh trang sức đá quý, ngoài ra còn lấn sân sang các lĩnh vực khác, và cũng là một trong năm tập đoàn dẫn đầu trong thị trường, cộng thêm Cục trưởng Hàn có thực lực rất mạnh, thân phận cao quý, nhưng so với Lư Thần Dương thì vẫn còn kém xa.

Hàn Nhã bắt đầu mời rượu ông cụ, chúc thọ, và tặng ông một sợi vòng Phật khiến ông cụ vô cùng thích thú.

Hàn Nhã chúc thọ xong thì không hề ngồi vào chỗ mà đứng trước mặt mọi người, cao giọng nói: “Thưa quý khách, hôm nay tôi tới đây, ngoài việc chúc thọ ông cụ, tôi còn đại diện cho tập đoàn Viễn Dương, mang tới một cơ hội cho các vị ngồi ở đây”.

“Mọi người đều biết tập đoàn Viễn Dương kinh doanh trang sức đá quý, thực ra trong mấy chục năm phát triển, ngoài trang sức đá quý ra, tập đoàn Viễn Dương còn lấn sân sang các lĩnh vực khác như bất động sản, giải trí điện ảnh, thương mại điện tử, game, vân vân”.

“Các vị khách ngồi đây đều là những người giỏi giang trong giới làm ăn, đều là bạn của ông cụ và bà cụ, tập đoàn Viễn Dương chúng tôi hết sức vui mừng khi được biết tới mọi người, và cũng rất hi vọng có thể hợp tác với các vị có mặt ở đây!”

Vừa dứt lời, đám đông bèn tỏ ra vô cùng hào hứng, có thể hợp tác với một công ty lớn như tập đoàn Viễn Dương là điều không phải ai muốn cũng được!

Lần này, phía bên nhà họ Dương vỗ tay vang như sấm, rồi phía bên nhà họ Lưu cũng bắt đầu cổ vũ theo.

Kinh doanh là kinh doanh, tình cảm là tình cảm, về mặt mục tiêu lợi ích thì chắc chắn bọn họ sẽ cổ vũ cho Hàn Nhã, vì đây là cơ hội, một cơ hội hợp tác với tập đoàn Viễn Dương.

Lư Thần Dương dù có ghê gớm đến mức có thể trấn áp mọi thứ nhưng chúc thọ xong, ông ta đã vội vã bỏ đi, không hề mang đến bất kỳ lợi ích thực tế nào cho những người ngồi đây.

Hàn Nhã thì khác, vừa tới đã đã “bật” những tín hiệu đầy hấp dẫn, nói cách khác những lời của bà ta có thể mua chuộc lòng người.

Ngay sau đó, bầu không khí uể oải của nhà họ Dương được thổi bùng lên một lần nữa!

Trong tay Hàn Nhã xuất hiện rất nhiều danh thiếp, bà ta phát cho từng người một, mọi người đều chào hỏi Hàn Nhã hết sức nhiệt tình, hai tay nhận lấy danh thiếp, còn Hàn Nhã thì cũng xởi lởi chào hỏi lại từng người một.

Dù là người nhà họ Dương hay là người nhà họ Lưu thì cũng đều nhận được danh thiếp.

Khi tới chỗ tôi, Hàn Nhã tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy tôi và Trần Kế Tần, nhưng bà ta vẫn đưa danh thiếp.

Tôi và Trần Kế Tần nhận lấy.

Hàn Nhã bắt đầu sôi nổi thảo luận, diễn thuyết về viễn cảnh hùng mạnh của việc hợp tác với công ty Viễn Dương, tiếp tục tạo thêm tiếng vang cho nhà họ Dương.

Lúc này, tiên nữ Thanh Thủy lên tiếng: “Rõ ràng Dương Thành là con át chủ bài của nhà họ Dương, ông ta không hề ra mặt, cho tới gần phút cuối mới xuất hiện, rõ ràng là tới cứu nguy”.

“Dương Thành không có mặt nhưng luôn nắm rõ những chuyện xảy ra ở đây, khách khứa nhà họ Lưu chèn ép nhà họ Dương hết lần này tới lần khác, ép tới mức không thể thở nổi, quá mất mặt”.

“Vì vậy Dương Thành đã xuất hiện, đưa ra con át chủ bài, đó chính là Hàn Nhã”.

Tôi trả lời: “Đúng là bà Hàn Nhã này rất tài giỏi, chiêu này của bà ta lại tiếp tục khiến rất nhiều người phía nhà họ Lưu đứng về phía mình, có điều, bà ta sẽ thất bại nhanh thôi”.

Tôi vừa dứt lời thì có bốn người từ ngoài cửa bước vào.

Ba người đàn ông trung niên và một người đàn ông tóc bạc, người đi đầu chính là Âu Dương Bác.

“Chà chà, từ xa chúng tôi đã nghe thấy có người đang diễn thuyết rồi, giọng nói nghe quen quá, hóa ra là Cục trưởng Hàn đấy à, ha ha”, Âu Dương Bác cười lớn.

Ông cụ kia cũng cười theo: “Thật không ngờ lại có thể gặp được Cục trưởng Hàn ở một nơi nhỏ bé như thế này, thật trùng hợp quá”.

Hai người này lên tiếng cắt ngang bài diễn thuyết của Hàn Nhã.

Hàn Nhã vội vàng bước tới, cười tươi rói: “Hóa ra là chủ tịch Âu Dương, chủ tịch Vương, chủ tịch Cao, chủ tịch Ngụy đó à!”

Các vị khách tỏ vẻ nghi ngờ, những người này là ai mà lại có thể khiến Hàn Nhã phải khom người, nhiệt tình, khách sáo đến vậy?

Ngay sau đó có người nhận ra Âu Dương Bác, bèn hô lên: “Đó là người giàu nhất thành phố chúng ta, ông ấy là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Long Đằng!”

Một người khác cũng nói: “Còn người kia là Vương Kiến, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vương Thị!”

“Ôi trời ơi, còn người kia? Đó chẳng phải là Ngụy Giang, người giàu có thứ hai của thành phố chúng ta sao!”

“Còn ông cụ kia là ai? Tôi không biết nhưng trông quen lắm”.

“Trời ơi, đó là một quan lớn trong tỉnh, bây giờ nghỉ hưu rồi!”

Đám đông xì xầm bàn tán nhưng vì phòng tiệc không quá rộng nên thông tin nhanh trong được lan truyền.

Mọi người vô cùng kinh ngạc sau khi biết được thân phận của mấy người này!

Sắc mặt nhà họ Dương có gì đó không ổn, những người này không phải tới phá đám đấy chứ? Không phải lại là người nhà họ Lưu đấy chứ?

Những người nhà họ Dương đều không quen biết những người này, ông cụ khẽ lắc đầu, những người khác bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Âu Dương Bác nói: “Cục trưởng Hàn, tôi nghe có người đang diễn thuyết về kế hoạch vĩ đại của tập đoàn Viễn Dương, tôi còn tưởng là người của tập đoàn Viễn Dương đi nhầm chỗ cơ đấy”.

“Thật không ngờ lại là Cục trưởng Hàn”.

Hàn Nhã cười: “Lần này tôi đại diện cho anh tôi tới, chủ tịch Âu Dương, cơn gió nào đưa mấy nhân vật tầm cỡ như ông tới đây thế?”

Một người đàn ông trung niên bên cạnh cười nói: “Sao thế? Cục trưởng Hàn, chủ tịch Âu Dương là nhân vật tầm cỡ, còn bốn người chúng tôi thì không phải sao?”

“Không dám, không dám”, Hàn Nhã cười nói: “Trong năm vị chủ tịch đây thì có tới bốn vị là bốn người giàu nhất trong thành phố chúng ta, còn chủ tịch Cao đương nhiên cũng là nhân vật có tiếng tăm trong tỉnh mà”.

Ông cụ kia là chủ tịch Cao, ông ấy cười nói: “Tôi về hưu rồi, lần này tới cùng cậu em Dương Bá, chúc thọ bà cụ nhà họ Lưu thôi”.

Chủ tịch Cao vừa dứt lời thì nụ cười trên khuôn mặt mấy người nhà họ Dương trở nên cứng ngắc!

Bọn họ tưởng những người này quen biết Cục trưởng Hàn thì chắc là tới chúc thọ ông cụ nhưng không ngờ họ lại tới chúc thọ cho bà cụ!

Người nhà họ Lưu cũng hết sức hoang mang, hoàn toàn không hiểu mô tê gì!

Vì họ đâu có quen nhiều nhân vật tầm cỡ bá đạo thế này!

Chủ tịch thị trấn thì tưởng rằng trước đây mẹ mình quen biết những người này, bà cụ thì càng hoang mang hơn, vì bà ấy có quen đâu.

Chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu vội vàng đứng dậy đón khách.

Âu Dương Bác nói với cục trưởng Hàn: “Có chuyện gì thì lát nữa nói tiếp nhé, chúng tôi đi chúc thọ trước đã”.

Năm người lần lượt chúc thọ và tặng quà bà cụ, quà của họ đều là những món đồ nho nhỏ như đồ cổ, dây chuyền, lắc tay, vân vân, những món quà nhỏ nhắn xinh xắn.

Nhưng cả năm người đều giới thiệu lai lịch món quà tặng của mình, tất cả đều được mua ở nước ngoài, giá cả toàn trên năm triệu tệ, nhất là sợ dây chuyền màu lam trong tay Âu Dương Bác, được gọi là “Nước Mắt Thủy Tinh!”

Có giá lên tới hơn mười triệu tệ!

Bầu không khí như đông cứng lại, lần này nhà họ Lưu chỉ nhận quà thôi mà e rằng đã lên tới con số năm mươi triệu tệ rồi!

Mặc dù nhà họ Dương chủ yếu tặng bất động sản nhưng phần lớn đều là vay tiền, e rằng cùng lắm thì tổng tài sản cũng chỉ bảy, tám mươi triệu tệ!

Năm người Âu Dương Bác ở lại sau khi chúc thọ xong, họ ngồi cùng Cục trưởng Hàn bên phía nhà họ Lưu.

Người nhà họ Dương thực sự cảm thấy ái ngại, Dương Thành tung ra con át chủ bài của mình, định lật lại tình thế, nào ngờ, lại bị người nhà họ Lưu đè đầu, thậm chí giờ đây đến cả Cục trưởng Hàn cũng ngồi về bên phía nhà họ Lưu!

Tập đoàn Viễn Dương có bá đạo tới mức nào thì cũng chẳng là cái đinh gỉ gì so với năm người phía bên này cộng lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.