Tôi lại ho vài tiếng, bật cười, không phục mà chửi: “Cút mẹ nhà ông ấy, với những chuyện ông đã làm mà ông còn mặt mũi nói trắng ra như vậy à? Muốn lấy điện thoại sao? Mang cái đầu heo của ông ra đây mà đổi!”
Tôi vừa dứt lời thì Lôi Đắc Mã lại đạp vào xương sườn của tôi khiến tôi lăn một vòng, còn chưa hoàn hồn thì ông ta đã đấm mấy phát vào mặt tôi, rồi vác cả người tôi đập tôi lên cành cây, toàn thân tôi giống như một cái giá gãy, đầu óc choáng váng, cứ ong ong cả lên.
Lâm Ngọc Lam vừa rồi còn chỉ vào tôi giờ bỗng bị dọa sợ chết khiếp, cô ta đứng đó nhìn tôi nôn ra máu tươi.
Lôi Đắc Mã không hỏi nữa mà tháo thắt lưng của mình ra, lầm bầm: “Thằng ranh, tao cũng phải cảm ơn mày, chỉ cho tao mua được loại thuốc thần kỳ đó, con Lâm Ngọc Lam này, mẹ kiếp ai mà chẳng biết nó là một trong ba hoa khôi của thôn chúng ta chứ? Vừa kết hôn với Trần Kế Văn đã trở thành góa phụ, thật lãng phí một cơ thể hấp dẫn, từ lâu ông đã muốn chén mày rồi, nếu không có cơ hội ngày hôm nay thì đúng là tao sẽ chẳng thể có cơ hội được thưởng thức cơ thể mềm mại của mày đấy!”
Ông ta lại nhìn về phía Sở Tuyết Tương, miệng chép chép, nói với chị ta: “Đừng sợ, từng đứa một, ha ha ha, hôm nay, đừng đứa nào mong chạy thoát!”
“Cứu mạng với! Lôi Đắc Mã định…”
Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương hoảng sợ nhìn ông ta, không ngừng lùi về phía sau nhưng vô ích.
Hai cô gái cũng không ngu ngốc, họ không đứng yên chờ chết mà ra sức hét lớn cầu cứu.
“Đừng có hét nữa, he he, giữ sức đi, lát nữa còn có thể hầu hạ tao, để lát nữa có rên thì nghe sẽ hay hơn, nhưng mà…Thấy hai đứa thế này thì phải để hai đứa chủ động một chút mới được”.
Vừa nói ông ta vừa móc ra một lọ thuốc, lầm bẩm một mình: “Cái gì mà cô gái trong trắng? Có cái rắm ấy, một khi đã dùng cái này thì chúng mày sẽ phải cầu xin ông đây nện chúng mày đến chết!”
Ông ta lắc lọ thuốc mới lấy ra, xịt vài cái về phía hai người bọn họ, rồi lập tức ngồi xuống cởi đồ của Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương.
Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương mới đầu còn đẩy Lôi Đắc Mã nhưng dần dần họ không còn phản kháng nữa, mà ngược lại tự sờ soạng làn da của mình, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương dần trở nên mơ màng, tình huống xảy ra bất ngờ khiến Lôi Đắc Mã càng vui mừng hơn, còn tôi ngồi cạnh thì lực bất tòng tâm.
“Lôi Đắc Mã, ông chết cũng không yên thân đâu!”
Tôi siết chặt nắm đấm, hai con mắt đỏ au nhìn Lôi Đắc Mã, tác dụng của thuốc mạnh như một ngọn núi đè nặng lên người tôi, dù tôi có ăn nói hùng hồn thế nào thì hiện thực vẫn là như thế.
“Thằng nhãi, hôm nay ông sẽ cho mày thấy uy phong của ông, cho mày cơ hội mà mày còn không chịu? Sao nào, mày cũng muốn tham gia à?”
Lôi Đắc Mã chẳng buồn quay đầu, so với việc bị tôi chửi thì cái loại vô lại như ông ta càng quan tâm tới hai người đẹp trước mặt hơn.
“Được, được, ra oai phải không, hôm nay tôi cũng thật muốn xem ông ra oai như thế nào, mẹ kiếp!”
“Trương Sơn Thành, cứu tôi…”
Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương đồng loạt nhìn tôi, nói với giọng bất lực.
Tôi nghiến răng. Do tức giận nên tác dụng của thuốc càng phát tác nhanh hơn, thậm chí tôi còn không nhấc nổi tay lên, nhưng cái đầu tê dại của tôi nói với tôi rằng, đứng trước cảnh tượng trước mắt, dù có phải đánh đổi cả mạng sống của mình thì tôi cũng phải bảo vệ hai cô gái đó.
“Tiên nữ Thanh Thủy, hãy giúp tôi, không được để Lôi Đắc Mã được như ý, xin cô đấy…”
Điều kỳ lạ là lần này tôi không hề nghe thấy tiên nữ Thanh Thủy đáp lại.
Tôi không ngừng tự nhủ, mặc dù không nhận được câu trả lời nhưng toàn thân tôi bỗng nóng bừng, cảm giác trực tiếp nhất của cơ thể khiến tôi biết rằng, tiên nữ Thanh Thủy đã nghe thấy lời kêu cứu của tôi!
Tác dụng mạnh mẽ của thuốc trong cơ thể tôi giờ đây giống như gặp phải một trận lũ lớn và từ từ bốc hơi, như nham thạch gặp nước biến thành cục đá đen.
“Ha ha, thằng nhãi kia, mày cũng bị ảnh hưởng à? Thuốc này được đấy, nam nữ đều dùng được à?”
Lôi Đắc Mã phát hiện ra sự khác thường của tôi thì tưởng tôi cũng bị ảnh hưởng bởi thuốc kích dục nên cả cơ thể mới đỏ bừng như vậy, sau đó ông qua quay đầu đi, dùng bàn tay mập mạp của mình khẽ vuốt ve vai của Lâm Ngọc Lam, đôi gò má hồng hào của cô ta khiến Lôi Đắc Mã cực kỳ hào hứng.
Giống như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật, ông ta ngắm nhìn cả hai cô gái, đặt tay lên đùi cả hai, định luồn sâu vào bên trong.
“Quá đẹp, giống như tiên nữ giáng trần vậy, cứ nghĩ tới việc lát nữa ông giày xéo hai đứa, chơi hai đứa khiến chúng mày sống không bằng chết là ông chỉ muốn quay lại thôi…”
Nhiệt độ cơ thể tôi dần tăng cao tới mức đáng sợ, cơ thể không ngừng bốc khói, đây chính là lực phát tác của thuốc trong cơ thể tôi không ngừng kích thích cơ bắp khiến sợi dây leo bị kéo căng, rồi nới lỏng, đôi mắt tôi chẳng khác gì mắt của hung thần, nhìn chằm chằm vào Lôi Đắc Mã, kẻ đang có những hành động thô bỉ với hai người kia.
Nguồn sức mạnh cực lớn dần dần bùng nổ trong cơ thể tôi, nó mạnh đến nỗi đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thích ứng hoàn toàn mà chỉ thích ứng được dần dần, lúc này trong đầu tôi đã nảy ra tới chín mươi chín cách để giết tên Lôi Đắc Mã kia, tôi há miệng giống như một con dã thú đang nuốt khí nóng.
“Baby à, chú tới đây!”
Lôi Đắc Mã đang định điên cuồng xé quần áo của Lâm Ngọc Lam thì tôi đã nhảy lên đạp vào người ông ta như bom nổ, Lôi Đắc Mã vừa rồi còn đang cười dữ tợn giờ lại bị tôi đá bật ra xa, khuôn mặt trở nên méo mó.
“Ra oai à? Chẳng phải ông muốn ra oai sao? Để ông đây cho mày ra oai nhé!”
Cả người tôi như bỗng trở nên to lớn hơn, vẻ đắc chí ra oai vừa rồi của Lôi Đắc Mã đã hoàn toàn biến mất, ông ta kinh hoàng nhìn tôi như nhìn một con quái vật, hai cái răng bên phải cũng bị tôi đá bay ra ngoài!
“Tôi nghĩ, hôm nay ông sẽ phải chết ở đây rồi”.
Tôi bóp cổ ông ta nhấc lên như nhấc một cái đầu heo, nhìn ông ta như một kẻ đã chết, rồi vứt ông ta ra, ông ta bị mắc vào một cành cây, tôi không cho ông ta có cơ hội kịp thở bèn lao tới đấm mạnh!
“Một, hai, ba, bốn…Mười hai…”
Tôi đấm liên tiếp vào mặt Lôi Đắc Mã, cái mặt múp mỡ đã chẳng còn giống mặt người nữa, bản năng sinh tồn khiến ông ta vẫn tỉnh táo, dù nhìn thằng cha này chẳng khác gì một con heo chết nhưng ông ta có thể ngửi được mùi vị chết chóc phát ra trên người tôi.
Lại là một cú đấm hung hăng nữa, mũi của Lôi Đắc Mã bị tôi đánh lệch qua một bên, tôi quay đầu nhìn, cởi chiếc áo đang bị kéo căng ra đắp lên người hai cô gái, cơ thể Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương rất nóng, họ vặn vẹo liên tục.
Khi tôi quay lại thì Lôi Đắc Mã đã lồm cồm bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lên: “Trương Sơn Thành, mẹ kiếp mày hãy đợi đấy, tao thề không đội trời chung với mày! Có tao thì không có mày, có mày thì sẽ không có tao!”
Tôi giả bộ như định đuổi theo khiến Lôi Đắc Mã sợ tới mức lảo đảo ngã xuống, cuống cuồng bò dậy bỏ chạy.
Tôi thở ra một luồng khí nóng, nhìn Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương vẫn chưa tỉnh thuốc thì khẽ lắc đầu. Tôi đang định dìu họ dậy thì Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương giống như phát điên, quấn lấy tôi như những con bạch tuộc rồi hôn lên ngực tôi.