Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 353: Chương 353: Tìm người giúp đỡ




Tôi hỏi: “Lãnh Nguyệt, sao cô lại không thích nơi này? Nơi này không tốt sao?”

Trong mắt Lãnh Nguyệt chứa đựng nỗi khổ sở, nói: “Tôi muốn sống cuộc sống bình thường. Thực ra ở đây mỗi ngày đều rất bình đạm, tôi rất thích cuộc sống hiện tại”.

“Nhưng... một khi tôi đi theo anh, tôi có thể sống cuộc sống bình đạm được sao?”

“Hơn nữa, trong nhà tôi còn có một người bà, tôi phải quay về chăm sóc cho bà”.

Tôi nhìn Lãnh Nguyệt một cách chăm chú, nói: “Cô có thể đón bà cô sang đây, chúng ta cùng sống ở nơi này”.

“Lãnh Nguyệt, tôi cần cô giúp, ở cùng tôi đi”.

“Thôi đi”, Lãnh Nguyệt khẽ lắc đầu, vẻ mặt khổ sở, nói: “Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, anh không cần đến tôi”.

“Tôi ở đây cũng không tiện. Nếu người nhà họ Dương phát hiện ra, sớm muộn tôi cũng sẽ gặp chuyện, mang đến rắc rối cho chúng ta”.

“Quan trọng hơn là anh tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, sau này phải làm rất nhiều chuyện. Anh là người làm việc lớn, đi theo anh có thể còn nguy hiểm hơn cả cuộc sống trước kia của tôi”.

“Tôi muốn rời xa cuộc sống chém giết và đấu đá tranh giành, sống một cuộc sống bình đạm thật sự”.

Đây mới là suy nghĩ thật sự của Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt sống ở đây một thời gian dài như vậy cũng thấy thích nơi này, nhưng cô ta không thể tiếp tục sống lâu dài ở đây.

Chuyện trong thôn chúng tôi, chuyện Lâm Ngọc Lam bị bắt cóc vân vân, mọi thứ đều trập trùng nguy hiểm. Mặc dù Lãnh Nguyệt không tham gia, nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ.

Thế nên, cô ta sẽ không đi theo tôi, đi theo tôi sẽ càng nguy hiểm, cô ta muốn quay về chăm sóc cho bà.

Thái độ của Lãnh Nguyệt rất kiên quyết.

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Lãnh Nguyệt... tôi không muốn để cô đi”.

“Tôi muốn giữ cô lại, chăm sóc cho cô”.

“Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi”.

“Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô”.

Những lời này cần phải nói ra bây giờ, đó cũng là cách nghĩ chân thật trong lòng tôi.

Tôi và Lãnh Nguyệt đã có quan hệ đến mức đó, tôi muốn dùng những điều này giữ chân Lãnh Nguyệt, dùng chân tình làm cô ta cảm động.

Lãnh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt lạnh băng, nói: “Trương Sơn Thành, anh là kiểu người thế nào, bản thân anh không rõ hay sao?”

“Anh là một tên lăng nhăng không hơn không kém, một tên khốn vô sỉ”.

“Hai ngày trước, Triệu Linh Nhi đến thăm Triệu Vũ, tôi vô tình nghe được một vài chuyện. Anh có quan hệ với Triệu Linh Nhi, còn có quan hệ với Lâm Ngọc Lam, với cả cô cảnh sát kia nữa”.

“Giữa anh và Lưu Thiến cũng mập mờ không rõ”.

“Bây giờ anh lại nói với tôi, anh muốn tôi trở thành người phụ nữ của anh?”

“Anh không cảm thấy buồn cười sao?”

Tôi không ngờ Lãnh Nguyệt lại nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, đây cũng là tư duy và cách nghĩ của một người phụ nữ bình thường. Một người phụ nữ biết một người đàn ông dây dưa không rõ với nhiều người phụ nữ sẽ cảm thấy người đàn ông đó rất tồi tệ.

Đôi khi tôi cũng cảm thấy mình rất tồi tệ, nhưng khác là tôi sẽ chịu trách nhiệm với mỗi một người phụ nữ, tôi tình nguyện hi sinh tất cả cho mỗi người phụ nữ.

Tôi nên giải thích thế nào đây?

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Lãnh Nguyệt, cô nói không sai, tôi có rất nhiều người phụ nữ, thậm chí còn có người mà cô không biết”.

“Trước đây, tôi loại bỏ độc tố cho cô là bất đắc dĩ mới quan hệ với cô”.

“Tôi cũng đã nói cô biết tôi tu luyện một loại công pháp, cần phải quan hệ với phụ nữ”.

“Chỉ có như vậy tôi mới trở nên mạnh mẽ, khi quan hệ với những người phụ nữ khác nhau, tôi sẽ càng mạnh thêm”.

“Cô nói tôi là tên khốn không sai, nhưng tôi sẽ đối xử với những người phụ nữ từng quan hệ cùng tôi thật tốt, vô cùng tốt, tôi sẽ chịu trách nhiệm với bọn họ”.

“Giống như chuyện của Lâm Ngọc Lam lần này, nếu cô ấy bị bom nổ chết, tôi cũng sẵn lòng chết cùng cô ấy. Tôi sẽ không bỏ rơi người phụ nữ của mình, sẽ không phụ lòng người phụ nữ của mình...”

“Được rồi!”, Lãnh Nguyệt lạnh lùng ngắt lời tôi: “Đừng có nói về những hành vi vô sỉ của mình một cách hùng hồn chính đáng như vậy, nói cứ như chuyện đó là đương nhiên”.

“Anh có bản lĩnh, anh có thực lực, anh có thể khiến những người phụ nữ của mình chung sống hòa bình với nhau. Đó là năng lực của anh, là cuộc sống riêng của anh, tôi cũng không có quyền can thiệp vào”.

“Tôi không muốn can thiệp, cũng không muốn biết”.

“Chuyện xảy ra giữa anh và tôi hãy coi như là một giấc mộng mà quên nó đi”.

“Tôi sẽ không cùng chia sẻ một người đàn ông giống như những người phụ nữ khác, tôi không làm được!”

Tôi nhìn ra được sự thất vọng, đau lòng trong ánh mắt của Lãnh Nguyệt.

Nhưng không có sự căm hận, cô ta không hận tôi, mà cảm thấy bất đắc dĩ và khổ sở nhiều hơn.

Tôi không cách nào thuyết phục được Lãnh Nguyệt. Trước kia khi Trương Lệ biết được những chuyện này, tôi cũng không thuyết phục được cô ấy, nhưng sau này nhờ sự giúp đỡ của Triệu Linh Nhi, chúng tôi đã thuyết phục được rồi.

Lãnh Nguyệt thì lại khác, cô ta kiên quyết muốn rời đi. Bất kể tôi có nói gì, cô ta cũng không đi theo tôi.

Cô ta muốn sống một cuộc sống bình dị, muốn ở cạnh bà mình, đó mới là điều quan trọng nhất.

Nếu đã như vậy, tôi cũng không cưỡng cầu.

“Lãnh Nguyệt, xin lỗi...”, tôi nói: “Nếu cô muốn đi, tôi đồng ý với cô”.

“Nhưng mà... trước khi đi, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi một việc”.

“Việc gì?”, Lãnh Nguyệt hỏi tôi: “Sao tôi cảm thấy không phải là chuyện gì tốt?”

Lẽ nào biểu cảm tôi đã bán đứng suy nghĩ của mình? Tôi gật đầu, đáp: “Giúp tôi... giết người”.

“Giết người?”, Lãnh Nguyệt sững sờ, trên mặt hiện lên biểu cảm chán ghét.

Trước kia Lãnh Nguyệt là sát thủ, cô ta ghét nhất là cuộc sống trước đây, tôi lại bảo Lãnh Nguyệt đi giết người khiến cô ta vô cùng tức giận.

“Xin lỗi, tôi không giúp được”, Lãnh Nguyệt lạnh lùng từ chối: “Ở lại chỗ anh quả nhiên chẳng có chuyện gì tốt”.

Tôi giải thích: “Cô hãy nghe tôi nói xong đã, kẻ tôi muốn giết là kẻ xấu, là kẻ nhiều lần thuê người ám sát tôi, hơn nữa còn là kẻ đã bắt cóc Lâm Ngọc Lam”.

Vẻ mặt của Lãnh Nguyệt dịu lại, cô ta nói: “Anh nói đến Lữ Vô Thiện? Nếu anh muốn giết ông ta thì không thành vấn đề, tôi giúp anh”.

“Đám người tội ác tày trời đó đều đáng chết!”

“Anh hãy nói toàn bộ tình hình của Lữ Vô Thiện cho tôi nghe, bao gồm cả địa chỉ gia đình, nơi thường hay lui tới, người bên cạnh ông ta, càng chi tiết càng tốt”.

Lãnh Nguyệt tưởng tôi muốn giết Lữ Vô Thiện, tưởng tôi nhờ cô ta đi ám sát nên đã đồng ý.

“Không phải, người tôi muốn giết là Hoàng Tiểu Tinh”, tôi nói: “Hoàng Tiểu Tinh là người của Lữ Vô Thiện”.

Tôi kể những chuyện Hoàng Tiểu Tinh đã làm, bao gồm lần tôi nghe trộm được cuộc gọi giữa Hoàng Tiểu Tinh và Lữ Vô Thiện, thêm chuyện tối hôm qua cho Lãnh Nguyệt nghe.

Lãnh Nguyệt hết sức bất ngờ và kinh ngạc, thốt lên: “Nửa đêm hôm qua anh ra ngoài là để giết Hoàng Tiểu Tinh?”

“Ừ”, tôi gật đầu.

Lãnh Nguyệt nhíu mày hỏi: “Thực lực của anh mạnh như vậy cũng không phải là đối thủ của Hoàng Tiểu Tinh sao?”

Hóa ra đêm hôm qua tôi ra ngoài, Lãnh Nguyệt đã nghe thấy. Cô ta là sát thủ, vô cùng nhạy bén với tiếng động lạ.

Tôi nói: “Tôi cũng không ngờ Hoàng Tiểu Tinh lại lợi hại như vậy, tên khốn đó luôn che giấu thực lực, giả vờ làm một người bình thường”.

“Cho nên, bây giờ tôi cần người giúp đỡ”.

“Hơn nữa, tôi chưa từng giết ai, tôi biết giết người không phải là chuyện dễ dàng”.

“Trước kia cô là sát thủ, sau khi giết người có thể xóa sạch mọi dấu vết, khiến cảnh sát không thể điều tra ra bất kì manh mối nào, vậy nên tôi mới cần đến sự giúp đỡ của cô”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.