Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 45: Chương 45: Tìm tới tận nơi




“Được rồi Sơn Thành, đừng đánh nữa, đánh chết người ta sẽ rắc rối đấy”, Triệu Linh Nhi chạy tới kéo tay tôi.

“Thôi được! Tôi nghe cô!”, tôi nói.

Bộ dạng quần áo xộc xệch, mặt đỏ au tội nghiệp của Triệu Linh Nhi khiến khát khao mong được bảo vệ cô ta của tôi trỗi dậy, tôi cầm giỏ trúc và cuốc lên.

Lôi Đắc Mã chẳng kiếm chác được gì, bèn bỏ trốn nhân lúc tôi không để ý.

“Tôi đưa cô về nhé, trời cũng sắp tối rồi. Một mình cô đi sẽ không an toàn đâu”, tôi vừa nói vừa lau nước mắt cho Triệu Linh Nhi, phụ nữ đúng là sinh vật yếu đuối, mắt Triệu Linh Nhi sưng húp cả lên vì khóc nhiều.

“Ừm…”, Triệu Linh Nhi ngoan ngoãn để tôi lau nước mắt cho cô ta, trải qua mấy tình huống như này có lẽ bây giờ Triệu Linh Nhi đã cực kỳ tin tưởng tôi rồi.

Thế là tôi và Triệu Linh Nhi cùng Triệu Vũ đi theo sau, chúng tôi lần theo con đường mòn xuống núi.

Lũ chim trong rừng nhao nhao thò đầu ra, đậu trên cây kêu ríu rít, bỗng một cơn gió thổi qua đưa hương thơm thoang thoảng của hoa lá ập tới, thiên nhiên luôn có cách trấn an nỗi lòng của con người.

“Ục ục ục…”

Tôi xấu hổ ôm bụng để nó không phát ra tiếng kêu biểu tình nữa, buổi chiều ngâm nước lâu quá, sau đó lại trải qua bao nhiêu chuyện khiến tôi bị đói từ lâu.

“Hi hi hi”, Triệu Linh Nhi bụm miệng tủm tỉm cười. Sau đó tôi thấy cô ta lấy từ giỏ trúc ra một thứ gì đó được bọc trong tấm vải trắng.

“Đây là gì vậy?”, tôi cảm giác nó rất giống đồ ăn, mơ hồ ngửi thấy hương thơm của nó.

Triệu Linh Nhi cẩn thận mở ra, hóa ra là hai miếng bánh quy.

“Này, cho anh, không chê thì anh ăn một chút lót dạ đi”, Triệu Linh Nhi đưa miếng bánh tới trước mặt tôi, tôi lẳng lặng nhận lấy. Sau đó Triệu Linh Nhi đặt miếng bánh còn lại vào tay Triệu Vũ.

“Vậy còn cô?”, Triệu Linh Nhi đưa bánh cho tôi và Triệu Vũ, vậy cô ta sẽ ăn gì?

“Tôi không đói, anh ăn đi. Buổi trưa tôi ăn hơi nhiều”.

Tôi bẻ miếng bánh làm hai, người chứ đâu phải sắt đá, huống hồ hôm nay Triệu Linh Nhi đã bị dọa sợ nhiều lần như vậy, chắc chắn cơ thể và tâm lý đều mệt mỏi hơn cả tôi.

“Mỗi người một nửa, vừa khéo này”, tôi nói rồi đưa miếng bánh cho Triệu Linh Nhi.

Triệu Linh Nhi nhìn miếng bánh trên tay tôi, mắt long lanh chực khóc.

“Đừng khóc nữa, khóc nhiều mệt mỏi khiến người khác đau lòng lắm. Hay khóc vậy thì sau này sẽ không gả đi được đâu!”, tôi cố ý trêu đùa, hi vọng cô ta không khóc nữa.

“Ừ”, Triệu Linh Nhi nhận lấy miếng bánh.

Chúng tôi lại tiếp tục men theo con đường đi xuống núi.

“Linh Nhi, tôi rất tò mò một chuyện, nhưng không biết hỏi thì cô có buồn hay không?”, tôi nói, vì không chịu nổi bầu không khí có yên lặng nên đã tìm một chủ đề để nói chuyện.

“Sơn Thành, anh cứ hỏi đi”.

“Linh Nhi, một mình cô nuôi nấng Triệu Vũ, khổ cực biết bao. Cô không nghĩ tới việc nên có thêm một người đàn ông trong nhà, san sẻ bớt gánh nặng với mình sao?”, ở trong thôn của tôi, phần lớn con gái bằng tuổi Triệu Linh Nhi đều đã đi lấy chồng.

Triệu Linh Nhi im lặng một lúc.

Tôi tự nhủ, có khi nào mình đã hỏi đúng vấn đề không nên hỏi không, tôi đang do dự định xin lỗi thì Triệu Linh Nhi lên tiếng.

“Trước đây từng có người làm mai cho tôi, tôi cũng từng gặp người đàn ông đó, nhìn cũng đẹp trai, lại là con trai duy nhất trong nhà. Tôi cũng không biết tại sao anh ta thích mình”, Triệu Linh Nhi nói.

Tôi nghĩ, có lẽ anh ta bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của Triệu Linh Nhi, cô ta xinh đẹp tới mực hoa nhường nguyệt thẹn, hơn nữa còn kiên cường hơn những cô gái khác, người con gái như vậy, tự bản thân họ đã tỏa sáng luôn rồi.

Triệu Linh Nhi tiếp tục nói: “Tôi nói chuyện của Triệu Vũ với anh ta, anh ta cũng đồng ý việc tôi nuôi nấng Triệu Vũ. Nhưng có một hôm tôi lên núi không hái được thuốc nên về sớm thì thấy người kia đang ức hiếp Triệu Vũ ở trong sân, trèo lên lưng thằng bé bắt nó cõng”.

Triệu Linh Nhi không khỏi nghẹn ngào khi nói tới đây: “Triệu Vũ được tôi nuôi từ nhỏ tới lớn, nó bị người ta ức hiếp như vậy thì sao tôi có thể sống cùng anh ta được chứ?...Sau đó…Tôi cũng gặp vài người đàn ông khác, nhưng họ đều không chấp nhận Triệu Vũ. Cho nên sau này tôi cũng chẳng còn hi vọng vào ai nữa”.

Đúng là Triệu Vũ…Là một gánh nặng.

“Cô là một người chị tốt, một cô gái tốt. Thực sự rất giỏi giang”, tôi xoa đầu Triệu Linh Nhi, thực sự tôi rất khâm phục Triệu Linh Nhi.

Chúng tôi rảo bước thật nhanh nhân lúc vẫn còn nhìn rõ đường về nhà.

Phía trước đã là chân núi.

“Sơn Thành, anh đưa chúng tôi tới đây là được rồi, nhà tôi cách đây có mấy bước chân, trời sắp tối rồi, anh mau về đi”, Triệu Linh Nhi nói.

Tôi vẫn muốn đưa Triệu Linh Nhi đi tiếp nhưng nhìn vẻ kiên định của cô ta, tôi chẳng còn cách nào khác, đành đưa đến đây thôi.

“Vậy thì…Cô phải hết sức cẩn thận đấy”, tôi lo lắng nói.

“Ừ, anh yên tâm đi, phía trước là thôn của tôi rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”, Triệu Linh Nhi cười, hi vọng tôi đừng quá căng thẳng.

“Vậy được…Vậy…Tôi… Tôi về nhé”.

“À, phải rồi…Sau này tôi hái thuốc, sẽ bán cho anh nhé. Anh yên tâm”, Triệu Linh Nhi nói.

Tôi vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, nhưng cuối cùng vẫn biến mất trong tầm mắt của Triệu Linh Nhi.

Con đường này rất đỗi quen thuộc với tôi, có nhắm mắt thì tôi cũng về được đến nhà.

Trời tối thật nhanh. Hôm nay không có trăng, nhưng sao giăng khắp nơi. Tôi ngâm nga khúc hát, lắc lư đi về nhà với tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Ấy? Sao lại có một người phụ nữ đúng trước cửa nhà mình thế này? Hơn nữa bóng hình này trông khá quen.

“Trương Sơn Thành, cậu còn không về là tôi tưởng cậu mất tích luôn rồi đấy!”, người phụ nữ quay đầu nhìn thấy tôi bèn hét lên.

Người đó chính là Lý Phương, chị ta tới tìm tôi sao? Chắc chắn là có liên quan tới chồng chị ta – Lôi Đắc Mã.

“Chị tìm tôi có việc gì không?”, tôi vừa mở cửa vừa hỏi.

Lý Phương dựa vào cửa, nhìn tôi chăm chăm, giọng điệu chẳng chút thiện cảm: “Trương Sơn Thành, Lôi Đắc Mã đã chọc giận gì cậu mà cậu lại đánh ông ta thành ra như vậy chứ?”

Tôi đẩy cửa, Lý Phương cũng bước theo vào, tôi không trả lời ngay, chủ yếu là vì không buồn quan tâm tới chị ta, mệt mỏi cả ngày trời đã khiến tôi bực bội lắm rồi. Tôi đi bật đèn, sau đó đun một ấm nước.

“Đứng lại! Trương Sơn Thành, cậu có ý gì?”

Lý Phương chặn trước mặt tôi, chất vấn.

“Lý Phương, Lôi Đắc Mã là loại thế nào chị không biết sao? Những người muốn đập ông ta ít lắm chắc?”

Tôi cảm thấy sung sướng khi nhìn khuôn mặt biến sắc của Lý Phương. Người đàn bà như Lý Phương, ỷ vào thanh thế của Lôi Đắc Mã, sống rất ngang ngược, vô lý.

“Trương Sơn Thành, tôi không quan tâm việc người ta có muốn đánh ông ta hay không, nhưng cậu thì không được! Hôm nay nhất định cậu phải nói cho rõ Lôi Đắc Mã đã chọc giận gì cậu?”, Lý Phương nhướn máy, bộ dạng hung dữ.

“Nếu tôi không nói thì sao?”, nếu là trước đây thì chắc chắn tôi sẽ không cãi nhau với phụ nữ. Nhưng hôm nay thì không được, nhìn thấy Lý Phương là tôi lại nghĩ tới tên Lôi Đắc Mã mặt dày vô liêm sỉ kia, đúng là cá mè một lứa.

Lý Phương không ngờ tôi cứng miệng như vậy nên không biết phải nói gì. Hai chúng tôi đôi co, không ai chịu nhường ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.