Hơn bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng bánh trước bãi đỗ xe của nhà hàng Kiến Quốc.
Khách sạn Kiến Quốc là khách sạn lớn nhất trong thành phố và cũng là một nhà hàng đắt tiền. Nhưng so với những nhà hàng quen thuộc của các ông lớn, ví dụ như so với nhà hàng của tôi thì vẫn còn kém xa.
Hai người chúng tôi bước vào cửa, bên trong đại sảnh sang trọng chật kín người, đây là tổ hợp khách sạn gồm nhà hàng, phòng tắm hơi, phòng gym, karaoke. Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài ngày, có rất nhiều khách du lịch từ nơi khác tới đây đặt phòng.
Dáng hình cao ráo và vẻ ngoài xinh đẹp của Lưu Thiến hấp dẫn rất nhiều người, cộng thêm có tôi với vẻ ngoài tầm thường đi bên cạnh Lưu Thiến, càng thu hút thêm nhiều ánh mắt kỳ lạ.
Tôi và Lưu Thiến chen vào thang máy, trong thang máy chật ních người, chúng tôi lên thẳng khu ăn uống ở tầng mười hai.
Nơi này có một sảnh ăn uống có thể chứa hàng nghìn người, phía sau còn có hơn sáu mươi phòng ăn riêng lớn nhỏ.
Rất nhiều người tới đây tụ tập vào ngày mùng một tháng mười, trong sảnh ăn chỉ còn lại bảy tám cái bàn trống, ở những bàn khác đều huyên náo tiếng người.
Lưu Thiến dẫn tôi đi xuyên qua hành lang, hướng thẳng về phía phòng ăn số sáu ở giữa.
Từ đằng xa, xuyên qua cửa phòng, tôi nghe được trong phòng đang có... một trận cãi vã ồn ào.
Đây không phải âm thanh huyên náo của một buổi tụ tập bạn bè, mà là tiếng tranh cãi.
Cửa phòng đóng kín, chúng tôi bước lên đẩy cửa.
Bên trong có bốn mươi năm mươi người, đều là những chàng trai cô gái trẻ tuổi, còn có một vài người đang ôm con nhỏ.
Đứng phía trước là vài chàng trai và một ông lão tóc hoa râm, họ đang tranh cãi gì đó với một người đang mặc Âu phục, chân đi giày da, trông có vẻ như là quản lý ở đây.
“Lưu Thiến, cậu đến rồi”.
“Lưu Thiến...”
Mấy cô gái tiến lên tiếp đón, nhỏ giọng nói chuyện với Lưu Thiến.
“Các anh ở đây ức hiếp người khác!”, ông lão kia hét lớn: “Căn phòng này chúng tôi đã đặt từ một tuần trước, bây giờ nó là của chúng tôi! Chúng tôi đã trả hết tiền đặt cọc, các anh dựa vào đâu mà bắt chúng tôi đổi phòng!”
Một người đàn ông cũng nói: “Cho dù bắt chúng tôi đổi phòng cũng được, nhưng lần này nhóm chúng tôi có năm mươi tư người, các anh tìm cho chúng tôi một căn phòng chỉ có ba cái bàn, chúng tôi có ngồi vừa không?”
“Khách sạn Kiến Quốc của các anh là một khách sạn lớn, sao có thể làm ra những chuyện ức hiếp khách hàng như vậy!”
“Tôi muốn khiếu nại!”
“Tôi cũng muốn khiếu nại!”
Giám đốc liên tục cười xòa xin lỗi: “Mọi người, thật sự rất xin lỗi, lần này là do lỗi trong công việc của chúng tôi, tôi vừa nói rồi, căn phòng này đã được đặt trước từ lâu, trong lúc trao đổi nhân viên của chúng tôi đã ghi nhầm, đặt nhầm sang cho mọi người, đặt một phòng hai lần“.
“Thật sự xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, bây giờ chúng tôi không có sẵn căn phòng nào lớn như vậy. Nếu không mọi người hãy sang các nhà hàng khác xem xem, chúng tôi bằng lòng hoàn trả gấp đôi tiền đặt cọc cho mọi người”.
“Một tiếng sau khách đặt phòng này sẽ tới, phiền mọi người mau rời khỏi đây giúp”.
Tôi đã nghe rõ, là do nhân viên của khách sạn sơ suất đã đặt cùng một căn phòng này cho hai nhóm khách khác nhau.
Nhân viên khách sạn mà cũng mắc một sai lầm ngớ ngẩn như vậy sao?
Dương Đông sầm mặt: “Tôi nói cho anh hay, giám đốc Vương, căn phòng này chúng tôi đã đặt trước rồi, tôi đặt phòng dưới danh nghĩa của tập đoàn Văn Viên đấy!”
“Là ai không biết điều đòi tranh phòng với tôi?”
“Nhân viên các anh mắc sai lầm? Có thể như vậy sao! Thật là buồn cười!”
“Cho dù đối phương có thân phận ra sao cũng bảo bọn họ biến đi! Tiền đặt cọc của bọn họ, tôi trả gấp mười!”
Dương Đông vô cùng ngang ngược, không nhượng bộ chút nào.
Ông lão kia cũng nói: “Dù thế nào chúng tôi cũng sẽ không đi, nếu đây là do sai sót của nhà hàng, nhà hàng các anh hãy tự chịu trách nhiệm!”
Sắc mặt ông lão này trông không tốt lắm, giống như bệnh nặng vừa khỏi vậy, xem ra là thầy giáo của những người này rồi.
Cũng chỉ có bảy tám người đứng ra tranh cãi với giám đốc, những người khác đều đứng dạt sang một bên, chỉ thỉnh thoảng chen miệng một câu.
Do tiếng cãi cọ rất ồn ào nên có hai đứa trẻ ba bốn tuổi hoảng sợ phát khóc.
Thật không hiểu nổi, đi họp lớp có thể mang theo người nhà, đưa vợ hoặc chồng tới, đưa người yêu tới cũng được, đem con nhỏ theo làm gì cơ chứ?
Giọng điệu của giám đốc cũng trở nên cứng rắn: “Cậu Dương, mọi người, tôi thật sự không dám giấu giếm, người đặt phòng lần này là người mà mọi người không thể đụng đến, khách sạn chúng tôi cũng không dám đắc tội họ”.
“Do đó mọi người bắt buộc phải đi”.
Lưu Thiến tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Nếu chúng tôi không đi thì sao?”
Giám đốc nói: “Nếu không đi, tôi không còn cách nào khác ngoài việc gọi bảo vệ khách sạn tới đưa mọi người đi“.
Dương Đông la lối: “Đi cái con mẹ nó, người muốn cướp phòng chúng tôi rốt cuộc là ai, bảo anh ta tới đây gặp tôi, tôi xem xem anh ta rốt cuộc có tài cán gì!”
Giám đốc lạnh lùng nói: “Cậu Dương, cậu đứng đây nổi giận cũng vô ích, hay là khách sạn chúng tôi trả lại gấp năm lần tiền đặt cọc cho mọi người, mời mọi người ra ngoài đặt phòng ở nhà hàng khác”.
Lưu Thiến nói: “Vào giờ này, hôm nay còn là mùng một tháng mười, biết đi đâu mới đặt nổi phòng ăn? Thông thường đều phải đặt trước một tuần, giờ anh bảo chúng tôi đặt kiểu gì?”
“Anh đặt phòng cho chúng tôi, đặt xong chúng tôi sẽ đi”.
Giám đốc nói: “Thật xin lỗi, mọi người có thể tới một vài nhà hàng cấp thấp, hoặc là tìm mấy quán nướng vỉa hè, đều như nhau thôi, mọi người đi họp lớp thì chỉ cần có không khí náo nhiệt là vui rồi”.
“Rất xin lỗi”.
Dương Đông hét lớn: “Mẹ kiếp, quán nướng vỉa hè? Anh bảo chúng tôi tới quán nướng vỉa hè? Anh là cái thá gì mà dám ức hiếp người quá đáng như thế!”
Mọi người cứ cãi cọ mãi cũng chẳng có ích gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần tôi ra mặt chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề. Nhưng đây là buổi họp lớp, nếu làm lớn chuyện thì sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt lắm.
Vả lại, tôi cũng không phải bạn học của những người ở đây, tôi chỉ đi cùng Lưu Thiến, đây chẳng phải chuyện của tôi.
Nếu đã như vậy thì chi bằng tới nhà hàng của tôi, nhà hàng STA chắc chắn cao cấp hơn nơi này.
Tôi lập tức gọi điện cho Lý Cương, hỏi Lý Cương về tình hình hiện tại ở nhà hàng của chúng tôi.
Lý Cương nói với tôi lúc này nhà hàng có thể chứa sáu mươi bảy mươi người, không có vấn đề gì. Những người ăn uống ở đó đều là bạn bè của Âu Dương Bác, hoặc quen biết Âu Dương Bác, không cần phải kiêng dè nể mặt người ngoài.
Những vị khách khác đều đặt phòng riêng, chỉ cần dọn dẹp sảnh ăn uống là được rồi.
Hôm nay là mùng một tháng mười, những ông lớn ắt hẳn sẽ bận rộn nhiều việc, giờ trong nhà hàng chỉ có hai bàn là có khách, họ vừa ăn vừa bàn chuyện kinh doanh.
Tôi kéo tay Lưu Thiến và nói: “Cứ tiếp tục tranh cãi như vậy cũng không phải là cách tốt, tôi có một người bạn là chủ một nhà hàng cao cấp, ở đó giờ có thể đặt bữa, cách đây chỉ khoảng mười phút đi lại, hay là chúng ta qua đó đi”.
“Anh có thể đặt bữa sao?”, trong mắt Lưu Thiến tỏ vẻ nghi ngờ: “Chắc không phải một tiệm cơm nhỏ đấy chứ, nếu tới đó mọi người sẽ không vui”.
Đương nhiên tôi hiểu điều này, tôi nói: “Lưu Thiến, cô không tin tôi ư? Cô yên tâm, ở đó chắc chắn sẽ xịn hơn nơi này nhiều”.
Tôi nói tên nhà hàng, Lưu Thiến tỏ vẻ chưa từng nghe bao giờ, sau đó tôi nói tên tòa nhà, trong nháy mắt Lưu Thiến đã nhận ra, bên trong tòa nhà đó toàn là những nơi vui chơi tiêu xài xa hoa.
Vì vậy, Lưu Thiến bàn bạc với thầy giáo và bạn học một lúc, mọi người quyết định rời đi.
Lưu Thiến là người rất có tiếng nói trong hội bạn học, bệnh tình của thầy giáo trước kia cũng là do Lưu Thiến bỏ tiền giúp thầy chữa trị.
Dương Đông vẫn không vui vẻ cho lắm, lần này nhà hàng do anh ta đặt bàn đuổi mọi người đi, có thể nói chuyện này đã khiến Dương Đông mất hết mặt mũi.
Dương Đông bước tới trước mặt giám đốc, hung hăng nói: “Các anh phải trả lại gấp mười lần tiền đặt cọc!”