Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 306: Chương 306: Trở về thôn




Tôi cười đầy tự tin nói với Mộc Dịch và Mạc Vũ: “Đừng lo lắng, chắc chắn là nhân sâm thật“.

“Ngày kia, chúng ta sẽ giao dịch với ông chủ Trang“.

“Anh lại cố ý tỏ vẻ bí hiểm rồi”, Mộc Dịch cười: “Nếu anh đã tự tin như vậy thì tôi tin anh vậy. Chỉ còn hai ngày thôi, bây giờ anh quay về tìm nhân sâm của anh đi“.

“Hả?”, tôi không hiểu: “Ý cô là sao?”

Mộc Dịch nói: “Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì làm, mãi mới có dịp lên thành phố một chuyến. Mấy ngày nay tôi đã phải kiềm nén rất nhiều, nên đi thư giãn rồi”.

“Mạc Vũ, chúng ta đi mua sắm đi“.

Chuyện gì thế này? Mua sắm sao?

Thôn còn một đống việc phải giải quyết, sao lại nói là không có việc làm?

Hơn nữa, bọn họ đều bị thương không hề nhẹ mà còn muốn đi mua sắm?

Tôi nói: “Có thể giải quyết xong mọi chuyện rồi hẵng đi mua sắm được không?”

Mộc Dịch nói: “Trong thôn căn bản không có chuyện gì cả, đương nhiên không phải là tôi đi chơi. Mắt thẩm mỹ của Mạc Vũ rất tốt, tôi muốn dẫn Mạc Vũ đi mua một ít đồ“.

“Anh về trước đi“.

Mộc Dịch cố tình đuổi tôi đi, để tôi về thôn trước.

Rốt cuộc bọn họ muốn mua đồ gì? Tại sao lại không cho tôi đi cùng?

Nhưng dường như việc trong thôn là của tôi, không liên quan gì đến bọn họ cả.

Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành về một mình. Mộc Dịch và Mạc Vũ phóng xe đi, để lại tôi với làn khói mù mịt.

Tôi tiện thể vẫy một chiếc taxi rồi lên xe trở về thị trấn.

Trên đường đi, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Thật kỳ lạ. Những người ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí rất ghét yêu quái. Từ khi còn nhỏ họ đã bị truyền tư tưởng tất cả yêu ma quỷ quái đều là những thứ tà ác hại người, phải giết tất“.

“Tại sao Mộc Dịch lại đối đãi với Mạc Vũ như bạn chứ?”

Về điểm này tôi cũng rất kinh ngạc, tôi nói: “Hai ngày trước, bon họ vẫn còn đối đầu nhau như nước với lửa, Mộc Dịch còn yêu cầu phải trông chừng Mạc Vũ, sợ cô ta sẽ trốn mất“.

“Nhưng từ khi hai người ở với nhau một đêm, mối quan hệ đã có tiến triển tốt. Tôi cũng thấy rất lạ”.

“Cô nói xem có phải Mộc Dịch bị yêu pháp nào đó khống chế không?”

Tiên nữ Thanh Thủy cười nói: “Ha ha, ngươi nghĩ linh tinh quá rồi đấy. Đúng là một số yêu pháp uy lực mạnh mẽ có thể khống chế được con người, nhưng với tu vi hiện tại của Mạc Vũ là điều không thể“.

“Bây giờ cơ thể của Mạc Vũ là cơ thể người, sức mạnh suy yếu. Hơn nữa để khống chế một pháp sư cũng rất khó, ngươi đừng nghĩ vớ vẩn nữa“.

“Phụ nữ ấy mà, vốn vô cùng khó hiểu, quan hệ giữa hai người họ trở nên hài hoà cũng là một điều tốt“.

“Nếu trong tương lai Mạc Vũ đứng về phía ngươi, làm việc cho ngươi thì càng tuyệt hơn“.

Tôi nói: “Trước kia không phải cô luôn muốn giết Mạc Vũ sao?”

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đúng vậy, lúc trước ta định thế, nhưng sau khi biết về đá ngũ hành trong cơ thể cô ta, ta thấy cô ta có lai lịch không hề tầm thường“.

“Bây giờ, cơ thể của Mạc Vũ là người, trong cơ thể không có bất kì yêu khí nào. Chỉ cần cô ta tu luyện thêm vài năm, không cần đá ngũ hành cung cấp sức mạnh, cô ta sẽ trở thành người thật“.

“Một con yêu quái trở thành người thật, hoàn toàn mất đi những đặc tính của yêu quái. Ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện này“.

“Cho nên, chỉ cần ngươi nạp Mạc Vũ vào hậu cung của ngươi, sau này sẽ rất có lợi“.

Tôi nói: “Tiên nữ, rốt cuộc đá ngũ hành trong cơ thể cô ta là báu vật gì? Tôi nhớ lần trước hình như cô có nhắc tới Bạch Long Sơn gì đó?”

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Lượng thông tin này quá nhiều. Bây giờ vẫn chưa tới lúc ngươi nên biết. Ta sẽ nói cho ngươi biết khi đến thời điểm thích hợp“.

Tôi rất chán nản.

Mạc Vũ có kể về cuộc đời mình. Những gì cô ta kể cho chúng tôi nghe chỉ là thông tin bề ngoài. Cô ta cùng với đệ tử của mình rời đi tám năm trời, trong tám năm đó chắc hẳn đã xảy rất nhiều chuyện.

Tiên nữ Thanh Thuỷ và tôi đã nói chuyện suốt chặng đường đi.

Tiên nữ Thanh Thuỷ đã nhập vào tôi hai lần, tiêu hao năng lượng quá nhiều. Lần này, nếu không phải đã hút linh khí hàng trăm năm từ cây mọc ngược, tiên nữ Thanh Thuỷ không thể nhập vào tôi hai lần được. Thậm chí không thể tỉnh lại trong vài tháng hay vài năm.

Kế hoạch ban đầu của tiên nữ Thanh Thuỷ là tìm một viên linh thạch bình thường và chuyển hóa nó bằng linh khí giống như lúc trước biến đổi nhân sâm, nâng cấp thuộc tính của linh thạch, sau đó giao cho Mạc Vũ.

Mà bây giờ, viên ngọc trên nhẫn của ông chủ Trang khá giống với linh thạch, vì vậy tiên nữ Thanh Thuỷ không cần phải cải tạo lại nó nữa.

Tôi gọi cho viện trưởng Lưu, nhờ ông ấy mua giúp hai củ nhân sâm, giống như lần trước là được.

Sau hơn nửa tiếng, chúng tôi đã đến bệnh viện thị trấn.

Tôi đi tới phòng bệnh thăm Trương Lệ, sức khoẻ của Trương Lệ đã hồi phục rất nhiều. Cô ấy đã có thể chống nạng đi, mười ngày nửa tháng nữa sẽ hoàn toàn bình phục.

Thời gian gần đây Triệu Linh Nhi vẫn luôn chăm sóc Trương Lệ, quan hệ giữa hai người họ ngày càng tốt đẹp.

Trương Lệ gặp tôi một cái là phàn nàn rất lâu, nói rằng tôi chả đến thăm cô ấy gì cả.

Hai ngày nay tôi quả thực quá bận, nhưng trong lúc bận, tôi vẫn nhắn tin hoặc gọi điện cho Trương Lệ và Triệu Linh Nhi.

Tôi ở lại với Trương Lệ vài tiếng, sau bữa trưa, tôi đến văn phòng của viện trưởng.

Viện trưởng Lưu đã sớm chuẩn bị xong nhân sâm và để trên bàn làm việc.

Tôi trò chuyện với viện trưởng Lưu một lúc, viện trưởng Lưu nói: “Sơn Thành, tôi rất tò mò. Lần trước, ở tiệc mừng thọ của mẹ tôi, nhân sâm mà Lưu Thiến mang đến chính là củ mà tôi mua cho cậu nhỉ?”

Tôi cười, nói: “Không sai“.

Viện trưởng Lưu nghe tôi thừa nhận như vậy, vô cùng ngạc nhiên: “Sơn Thành, nhân sâm đó chỉ là nhân sâm vài trăm tệ mà thôi, sao có thể là nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch được chứ?”

“Anh, đương nhiên là do em biến đổi nó rồi”, tôi cười tủm tỉm nói: “Em có thể biến nhân sâm bình thường thành nhân sâm nghìn năm”.

Nếu viện trưởng Lưu đã đoán ra rồi thì tôi sẽ nói thật.

“Trời ạ”, viện trưởng Lưu cảm thấy không ổn chút nào, trong lòng như nổi lên sóng gió: “Sơn Thành, sao… sao cậu làm được?”

“Trên đời này sao lại có chuyện thần kỳ như vậy?”

Tôi cười, nói: “Anh, đây là bí mật của em đấy, một bí mật rất lớn, tuyệt đối không được nói với ai“.

“Tôi hiểu rồi”, viện trưởng Lưu như làm quen lại với tôi lần nữa, ông ấy nhìn tôi với ánh mắt quái lạ: “Nếu đó là chuyện bí mật thì tôi sẽ không hỏi nữa. Tôi không biết cái gì cả, cũng chưa hỏi gì nhé”.

Tôi không nói nên lời, chỉ có thể cười cười: “Anh trai, anh căng thẳng gì chứ? Dù sao chúng ta đã kết nghĩa thành anh em tốt rồi, em nói cho anh biết cũng chẳng sao“.

“Bất kể em có bản lĩnh tới đâu, anh vẫn là anh của em“.

Ánh mắt viện trưởng Lưu đầy cảm động: “Sơn Thành, quen cậu là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi“.

“Hôm nay em định đi chữa bệnh cho bà cụ, nếu anh không bận việc gì thì chúng ta cùng nhau đi đi”, bà cụ chỉ cần điều trị thêm hai liệu trình nữa là ổn rồi.

Nếu đã đến đây rồi thì đành bớt chút thời gian qua đó vậy.

Thế là viện trưởng Lưu lái xe chở tôi đến nhà họ Lưu.

Trông khí sắc của bà cụ rất tốt, mỗi lần nhìn thấy tôi là bà cụ đều rất vui.

Sau khi châm cứu cho bà cụ xong, bà cụ lại cầm tay tôi hỏi thăm chuyện giữa tôi và Lưu Thiến.

Nhưng tôi cũng không nên nói ra, nhất là khi bệnh tình của bà cụ vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Lần này, tôi không ở nhà bà cụ quá lâu mà rời đi cùng viện trưởng Lưu.

Viện trưởng Lưu chở tôi về đến thôn rồi mới đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.