Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 192: Chương 192: Xem kịch hay




Lưu Thiến nhìn hộp quà trong tay mà vô cùng kinh ngạc: “Sơn Thành, anh...... đang đùa tôi sao?”

“Không”, tôi nói: “Nếu cô không muốn gả cho Dương Đông thì cứ làm theo lời tôi nói. Hôm nay, chúng ta phải trấn áp được nhà họ Dương ở mọi mặt!”

“Bây giờ là lúc con trai của ông cụ, bà cụ tặng quà nên rất quan trọng, khác với việc khách mời đại diện hai bên tặng quà“.

“Cho nên, nhà họ Lưu nhất định phải thắng“.

“Chỉ cần nhà họ Lưu thắng lợi, cô có thể công khai nói rằng cô không cần gả cho Dương Đông. Khi đó, tất cả bậc cha chú trong nhà họ Lưu đều sẽ lên tiếng giúp cô“.

“Nhanh lên, sao lại đứng ngây ra thế? Thời gian không còn nhiều nữa, bằng không khi bố cô và viện trưởng Lưu lên tặng quà sẽ thua mất!”

Lưu Thiến sững người, không thể tin lời tôi nói, trong đầu rối như tơ vò, vẻ mặt thất thần: “Sơn Thành, sao anh lại có được nhân sâm nghìn năm?”

“Mấy ông lớn vừa rồi chúng tôi đâu có quen biết, tại sao họ lại nói giúp chúng tôi chứ?”

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Những gì anh nói, tôi không thể tin được“.

Bất cứ ai cũng không thể tin được điều này, nhưng đó là sự thật.

“Đừng dề dà ở đây nữa”, tôi lo lắng nói: “Cô cứ vào đi, lát nữa tôi sẽ vào sau, nhanh lên”.

“Được rồi, tôi nói cho cô biết, những ông lớn này đều là do tôi tìm được rồi mời họ đến, đừng nói cho người khác đấy nhé“.

“Cái gì?”, Lưu Thiến run rẩy, há hốc mồm: “Những người này? Những ông lớn này.......”

“Lư Thần Dương, Âu Dương Bác, anh Đao...... đều là người anh mời tới?”

“Chứ sao?”, tôi cười: “Nếu không thì tại sao những người này lại giúp nhà họ Lưu giữ thể diện chứ? Cô nghĩ bà cụ và bố cô quen biết những người này sao?”

“Tất cả đều do tôi sắp xếp. Tôi không muốn bố của cô, thân là một một quan chức hết lòng vì dân lại bị kiểm soát, bị đàn áp bởi nhà họ Dương“.

“Tôi càng không muốn cô gả cho Dương Đông“.

Lưu Thiến nghe tôi nói vậy, cô ấy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi mà cảm thấy bối rối, sững sờ, không biết phải nói gì.

Lượng thông tin này quá nhiều, Lưu Thiến quen biết tôi, cô ấy biết thân phận của tôi vô cùng nhỏ bé, không thể nào có quan hệ với những ông lớn như vậy.

Mà bây giờ chính miệng tôi nói với cô ấy rằng những người này là do tôi mời tới, Lưu Thiến nhất thời không thể phản ứng kịp.

Quá sốc!

“Thật sao?”, giọng của Lưu Thiến run rẩy như thể đang mơ: “Thứ tôi cầm trong tay…... đúng là nhân sâm nghìn năm?”

Tôi vội vàng nói: “Đương nhiên là thật rồi, tin tôi đi, chắc chắn đây là hàng thật, tốt hơn nhiều so với nhân sâm của họ Dương“.

“Tin tôi đi!”

“Lưu Thiến, đừng có đứng ngây ra nữa!”, tôi nắm lấy cánh tay Lưu Thiến kéo cô ấy: “Đi!”

Dọc đường đi, trong lòng Lưu Thiến như nổi lên sóng gió: “Sơn Thành, có thật không? Đừng nói dối tôi, những lời anh nói ban nãy thật khó mà tin được“.

“Thật sự không còn thời gian nữa!”, tôi lo lắng nói: “Tôi rất có năng lực đấy nhé, sao cô lại không tin tôi?”

Lưu Thiến cũng hết sức lo lắng: “Sơn Thành, làm sao tôi có thể tin được chứ, tôi đã biết anh lâu như vậy, cũng đâu biết được anh lại quen nhiều ông lớn thế này. Anh chưa từng nói với tôi, hơn nữa, nếu anh thật sự quen nhiều như thế, tại sao khi còn ở thôn anh vẫn bị bắt nạt?”

Tôi phải thuyết phục được Lưu Thiến, nhưng thuyết phục kiểu gì chứ?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đồ ngốc, ngươi dùng sức mạnh tuyệt đối của mình đi, Lưu Thiến lập tức tin ngươi“.

“Một khi có người phát hiện ra ngươi có sức mạnh vượt quá sự hiểu biết của họ, họ nhất định sẽ không nghi ngờ nữa, cho dù có bao nhiêu nghi ngờ, cũng sẽ biến mất hết!”

Tôi lập tức lao đến một hòn non bộ bên cạnh, dùng tay phải nắm lấy một phần đá trên hòn non bộ to bằng nắm tay.

“Anh định làm gì?”, Lưu Thiến sững sờ.

Trong chớp mắt, dưới sự kinh ngạc và hoảng sợ tột độ của Lưu Thiến, tôi dễ dàng nghiền viên đá thành bột!

“Trời ơi, cái này...... cái này......”, Lưu Thiến kinh ngạc không nói nên lời, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.

Một hòn đá bị bóp bằng tay không rồi biến thành bột, ai nhìn thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, hoặc sẽ bị doạ sợ đến ngu người luôn!

Tôi nắm lấy vai Lưu Thiến, nói một cách nghiêm túc: “Lưu Thiến, như cô thấy bây giờ, tôi có sức mạnh hơn người thường rất nhiều lần, và tôi quen biết rất nhiều người“.

“Tất cả những gì tôi nói với cô đều là sự thật!”

“Cô hiểu không!”

Vẻ kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt Lưu Thiến dần dần biến mất, cô ấy bình tĩnh lại, nhưng nhìn tôi như một con quái vật, rồi đột nhiên nói: “Sơn Thành, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh!”

Lưu Thiến bất ngờ hôn lên má tôi rồi bỏ chạy thật nhanh.

Chuyện gì thế này?

Cô ấy hôn tôi?

Tôi sững người, đưa tay chạm vào khuôn mặt mà mình, khuôn mặtchưa được ai hôn bao giờ, trong lòng bỗng cảm thấy thật ngọt ngào.

Lưu Thiến tin tôi, cô ấy là một cô gái thông minh, sau khi tôi thể hiện sức mạnh của mình, đương nhiên cô ấy sẽ tin tôi.

Chiêu này của tiên nữ Thanh Thuỷ thực sự đã phát huy tác dụng.

Vào thời điểm quan trọng như vậy, sao tôi có thể đưa nhân sâm giả được chứ?

Lưu Thiến đi trước, còn tôi vài chục giây sau mới bước vào.

Sau khi đi vào, tôi nghe thấy tiếng reo hò của ba anh em Dương Quang và mọi người, Dương Thành Công đã thử nghiệm thành công năm tuổi và giá trị của nhân sâm.

Chín trăm ba mươi năm!

Dù chưa đến nghìn năm nhưng cũng không khác biệt là bao.

Dương Thành Công nói với mọi người rằng chỉ cần ông cụ dùng nhân sâm theo đúng liều lượng mình đã phân thì tuổi thọ của ông cụ có thể tăng thêm hơn mười lăm năm!

Món quà này khiến cho mọi người ở bữa tiệc phải choáng ngợp!

Món quà dù có quý giá thế nào, giá trị đến đâu cũng không thể mua được mạng sống!

Nhân sâm nghìn năm là báu vật vô giá!

Mọi người phía dưới không ngừng hò reo, bầu không khí náo nhiệt chưa từng thấy.

Trước đó nhà họ Dương bị trấn áp, nhưng nay đã nở mày nở mặt!

Tôi lặng lẽ ngồi trên ghế, chờ đợi vở kịch hay sắp diễn ra.

Trần Kế Tần nói nhỏ bên tai tôi: “Đại ca, tình hình không ổn lắm, quà chúng ta chuẩn bị là nhân sâm, hình như không tốt bằng nhân sâm nhà họ Dương?”

Tôi ghé vào tai Trần Kế Tần: “Anh chờ chút nữa đi, chốc nữa vẫn còn kịch hay“.

Tôi không có định lấy nhân sâm ra ở đây, vừa nãy tôi không thể trực tiếp đưa nhân sâm của mình cho Lưu Thiến, bởi sẽ có rất nhiều người vây xem.

May mắn thay, tôi đã chuẩn bị hai hộp nhân sâm.

Ai cũng tấm tắc khen ngợi tấm lòng hiếu thảo của ba anh em nhà họ Dương, ông cụ cười đắc ý.

Khi tiếng hoan hô, tán dương của mọi người dần kết thúc, ánh mắt của Dương Quang quét về phía ghế ngồi bên nhà họ Lưu.

“Chủ tịch thị trấn, viện trưởng Lưu, không biết hai người đã chuẩn bị quà gì cho bà cụ Lưu nhỉ?”

Mọi người cũng chờ hai người họ tặng quà.

Gương mặt của chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu trở nên khó coi, họ chuẩn bị những món quà rất đỗi bình thường. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, ai ai cũng tặng những món quà quý giá khiến người khác chói mắt.

Lúc này, những món quà mà họ chuẩn bị không thể nào đưa ra được.

Nếu đem đi tặng bà cụ, nhất định sẽ trở thành trò cười cho nhà họ Dương!

Khi chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu đang lúng túng, Lưu Thiến đứng lên và nói lớn: “Bố tôi và chú hai tôi cũng đã dành nhiều năm để tìm nhân sâm nghìn năm trên núi Trường Bạch“.

“Kết quả là khoảng ba tháng trước, chúng tôi đã tìm được một cây, đúng là ông trời không phụ lòng người tốt mà“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.