Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 321: Chương 321: Xung đột




Thấy tôi không chịu rời đi, thanh niên đứng bên trái trở nên lo lắng, kéo cánh tay tôi, nói: “Anh nên rời khỏi đây, nếu không, chúng tôi cũng rất khó xử“.

“Nếu anh gặp khó khăn gì, không có cơm ăn hay là không có tiền thì tôi đưa cho, anh đi nhanh đi, đừng làm cho giám đốc của tôi tức giận“.

Vừa nói, thanh niên móc từ trong túi ra một trăm tệ, lén lút nhét vào trong túi tôi, rồi cậu ta nói nhỏ bên tai tôi: “Đây là chuyện duy nhất mà tôi có thể giúp anh, anh mau đi đi, nếu không giám đốc sẽ gọi người đến đánh anh mất“.

Thanh niên này cũng không tệ, hay là trước đây đã từng xảy ra chuyện như thế này, có mấy cậu bé nghèo đến đây muốn xin ăn người giàu.

Tôi cười, nói: “Cậu đừng lo, tôi không sao, cảm ơn lòng tốt của cậu“.

Vốn dĩ tôi muốn gọi Âu Dương Bác đến giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ, tôi không muốn, tôi muốn tự mình giải quyết.

Tôi gạt tay thanh niên ra, đi đến trước tên giám đốc và nói: “Hôm nay, tôi phải vào từ chỗ này, hơn nữa, tôi sẽ bắt ông phải trả giá đắt“.

Vẻ tức giận trên gương mặt tên giám đốc càng đậm: “Đám rác rưởi nhà cậu, suốt ngày lang thang, lăn lộn đường phố, tôi gặp nhiều rồi. Mẹ nó chứ, ông đây cũng đã theo anh Đao lăn lộn khắp nơi nhé, cậu là cái thá gì!”

Anh Đao? Là anh Đao từng tặng tôi một chiếc xe thể thao à.

Thanh niên bên trái lo lắng kéo tôi đi, nhưng sức lực của cậu ấy không thể kéo tôi được, cậu ấy thở dài, trông rất bất lực.

“Còn chưa cút ra ngoài!!”, tên giám đốc đột nhiên tiến tới, thúc vào ngực tôi một cái.

Nhưng ông ta căn bản không đẩy được tôi.

Tôi trực tiếp nắm lấy cổ áo của tên giám đốc, lạnh lùng nói: “Anh đã chọc tôi tức thật rồi đấy nhé“.

Tôi dùng một tay, nắm lấy tên giám đốc, nhấc người hắn ta lên rồi đập thẳng vào cửa kính phía trước.

Bịch!

Chất lượng cửa này rất tốt, thế mà chưa bị đập vỡ.

Tên giám đốc đau đớn rít lên một tiếng, hắn ta, nằm dưới đất cố gắng mãi mới gượng dậy được, chỉ vào tôi nói: “Cậu... cậu dám đánh tôi!!”

“Hai tên khốn kiếp các cậu, còn không mau đi đi, còn không mau gọi người tới!”

Thanh niên đứng bên trái không làm gì được, đứng sững ra, còn thanh niên bên phải hét vào tai nghe mấy câu rồi lao về phía tôi.

Đối mặt với nắm đấm của thanh niên, tôi dùng tay phải nắm lấy nắm đấm của anh ta rồi vặn ngược lên, nắm đấm của thanh niên như phát ra tiếng rắc.

Xương tay của cậu ta đã bị gãy.

Tôi một chân đạp thanh niên xuống đất.

Thanh niên kêu lên thảm thiết, không thể đứng dậy.

Thanh niên bên trái sợ ngây người, không ngờ tôi lại mạnh đến vậy.

Vài tốp khách đi vào từ thang máy thấy chỗ này đang náo loạn nên quay người đi ngay.

Tên giám đốc hét lên: “Cậu... cậu dám gây loạn ở chỗ của ông chủ Âu Dương, thằng nhóc này, cậu chết chắc rồi!”

“Tôi nhất định sẽ băm vằm cậu ra từng mảnh!”

Sau đó, hơn chục thanh niên từ bên trong chạy ra, nhìn thấy tên giám đốc bị đánh, ai nấy đều phẫn nộ vô cùng.

Tên giám đốc hét to: “Đánh cậu ta cho tôi, đánh gẫy chân cậu ta!! Đánh!!!”

Hơn chục người hung hãn lao về phía tôi.

Thanh niên bên trái vội vàng kêu lên: “Cái anh này, còn không mau chạy đi, anh muốn chết à!”

Tất nhiên là tôi sẽ không chạy, mà mỉm cười đầy tự tin với thanh niên bên trái.

Sau đó, người đầu tiên lao đến đã bị tôi quật ngã, rồi đến người thứ hai, thứ ba...

Tôi đấm một cái rồi đá một cái, không một ai chịu được hơn một đòn của tôi.

Tốc độ của những người này rất chậm trong mắt tôi, thân thủ của họ đến cả một chiêu của Lãnh Nguyệt cũng không thể đỡ được, đừng nói là chiêu của tôi.

Hơn chục người nằm lăn lộn ở cửa, khắp nơi toàn tiếng kêu gào, mặt mũi ai cũng kinh hãi. Không ai nghĩ rằng tôi lại mạnh như vậy, cả chục người đã bị xử lý trong phút chốc, những người này thậm chí còn chẳng chạm được đến góc áo của tôi.

Tên giám đốc tức đến điên người, nói: “Cậu... đúng là không có ý tốt gì mà, cậu chuẩn bị xong xuôi hết rồi mới đến đây!”

“Cậu là loại phá hoại!”

Tôi bước tới, lại đá thêm một cái khiến tên giám đốc ngã xuống đất, tên giám đốc lăn lộn trên đất, ôm bụng rên rỉ vì đau.

Tôi giẫm lên cánh tay của tên giám đốc để hất ông ta lật người lại, sau đó dùng chân phải giẫm lên ngực ông ta, cười: “Chẳng phải ông rất trâu bò sao? Chẳng phải là muốn đánh gãy chân tôi sao?”

Mắt tôi dán chặt vào hai chân của tên giám đốc, tên giám đốc sợ đến mức đổ mồ hôi trán, ông ta gào thét, cả người run rẩy, nhưng vẫn rất cứng miệng!

Tên giám đốc nghiến răng nghiến lợi: “Thằng khốn nạn, mày chết chắc rồi, mày không biết mày đã đắc tội ai đâu!”

“Ông ấy là nhân vật quyền lực nhất trong thành phố này!!”

Âu Dương Bác thực sự là người quyền lực nhất trong thành phố của chúng tôi, nhưng không may, ông ấy và tôi là bạn tốt của nhau.

Ánh mắt của tên giám đốc đột nhiên dừng trên thanh niên đứng bên cạnh, sớm đã sợ đến ngây người, ông ta nói: “Còn không mau... mau thông báo cho ông chủ, để người phục vụ bên trong đưa tên này ra ngoài!”

“Nhanh!”

“Hôm nay tao phải xử lý thằng nhóc này!”

Gương mặt thanh niên trông đầy hoảng loạn, không biết phải làm gì, dường như cậu ta chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy!

Tôi cười nói: “Đi, gọi ông chủ các người tới“.

Thanh niên chạy vào trong như bay.

Một lúc sau, một nhóm người khá đông lao ra từ bên trong, người đi đầu mặc quần áo sặc sỡ, dẫn theo một nhóm thanh niên.

Người đến chính là anh Đao, đeo kính râm, miệng ngậm một điếu xì gà to tướng, đúng kiểu đại ca xã hội đen.

“Mẹ nó chứ, ai dám gây chuyện ở chỗ của anh em tao!!”

Anh Đao gào to, những người khác mang theo những thứ như mã tấu, ống thép, vô cùng hung hăng, trực tiếp bao vây hiện trường.

Tên giám đốc còn đang bị tôi giẫm dưới chân, vội vàng nói: “Anh Đao, rốt cục anh cũng tới rồi... báo thù cho anh em ta đi“.

“Thằng nhóc này đánh nhiều người của chúng ta như vậy...”

Anh Đao ngay lập tức xông tới trước mặt tôi, nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của tôi, anh ta đột nhiên sững sờ.

Anh Đao tháo kính râm, ném sang một bên, ngượng ngùng nói: “Sơn Thành, sao lại là cậu...”

“Đại ca Âu Dương rất nhớ cậu đấy, cứ nói về cậu mãi. Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi cười, nói: “Anh Đao, Âu Dương Bác mời tôi ăn tối. Tôi còn chưa kịp vào cửa, người ta đã muốn đánh gãy chân tôi rồi. Thế là, tôi đành phải giúp chú Âu Dương dạy dỗ đám khốn nạn coi thường người khác này“.

Anh Đao nghe thấy vậy, gương mặt trở nên lạnh lùng, sau đó anh ta cười gượng: “Sơn Thành, cứ gọi tôi là Tiểu Đao, dù sao cũng là anh em một nhà mà“.

“Thật đúng là người một nhà cả, chỉ là có chút hiểu lầm thôi“.

Nói xong, anh Đao trừng mắt nhìn tên giám đốc dưới chân tôi: “Ông định đánh gãy chân anh em tôi phải không?”

Tên giám đốc đã ngây ngốc từ lâu, những người khác cũng đơ ra. Họ nghĩ rằng anh Đao sẽ đánh tôi một trận thật ác, khiến tôi không xuống nổi giường trong nửa năm. Họ không ngờ rằng anh Đao lại quen biết tôi, hơn nữa còn rất khách khí với tôi.

Họ đều nhớ lại những gì tôi nói trước đây, tôi quen Âu Dương Bác, nhưng họ không tin.

Tôi nhấc chân khỏi người tên giám đốc.

Tên giám đốc vội vàng quỳ trên mặt đất, tự tát mình hai cái thật mạnh, khóc rống lên: “Anh Đao, là lỗi của tôi, là tôi có mắt như mù, tôi đáng chết, tôi đáng chết mà“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.