Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 65: Chương 65: Mộc Linh tộc




Translator: Nguyetmai

Bắc Vực Bàn Thạch, trong rừng sâu xanh ngát, một cây đại thụ già nua đang chậm rãi uốn éo thân thể, cành cây trên người nó bắt đầu múa may như rắn bò.

"Sát Na đã chết rồi? Thế lực mới của Minh Phủ? Tin tức này có đáng tin cậy không?" Một cái miệng xuất hiện trên cây cổ thụ, giọng nói ồm ồm nặng nề truyền ra từ nơi đó.

"Bàn Thạch đại nhân, cấp dưới đã tra xét kỹ càng, tin tức này là thật. Hơn nữa, khu Lưu Ly cũng đã bị thế lực mới này chiếm lĩnh rồi!" Thống lĩnh Thiết Thi bên dưới hồi đáp.

"Lúc trước khi bàn bạc phân chia lãnh địa, chúng ta đã chọn giao khu Lưu Ly cho hắn ta, ta đã nghĩ tới việc hắn ta sẽ vì thế mà bị hủy diệt. Chẳng qua ta không thể ngờ được rằng hắn ta không chết trong tay Hải Vương mà lại chết trong tay thế lực đến từ bên ngoài. Thật là vô dụng!"

Quỷ Vương Bàn Thạch nói vậy, thân hình rung lên, mặt đất nhất thời chấn động, đất đai dưới chân y cũng bị văng tung tóe, thân thể khổng lồ đột ngột nhổ ra khỏi mặt đất.

"Bàn Thạch đại nhân, chúng ta có cần phát động chiến tranh với Minh Phủ không? Những kẻ đến từ bên ngoài đó có lai lịch không rõ ràng, là mối đe dọa rất lớn!" Thống lĩnh Thiết Thi hỏi theo bản năng.

"Không được. Ngươi cũng đã nói rồi đấy, lai lịch của thế lực này không rõ ràng, chúng ta không nên khơi mào chiến tranh một cách dễ dàng được, cũng đừng để thế lực khác làm ngư ông đắc lợi."

"Thế… Thế lỡ chúng tới xâm lược thì sao?"

Quỷ Vương Bàn Thạch nghe vậy thì cười phá lên, tiếng cười to rõ khiến cây cối xung quanh rung lên, sau đó y dời mắt về phía thống lĩnh Thiết Thi: "Ta không phải là Sát Na. Đất Bắc Kỳ này, ngoài nơi chôn cất thi thể cổ xưa kia, còn ai dám tin rằng có thể chiến đấu với quân đoàn thụ yêu trong lãnh địa của ta chứ?"

Nói rồi, dường như Quỷ Vương Bàn Thạch lại nghĩ tới điều gì đó. Y nhìn về phía thống lĩnh Thiết Thi: "Đúng rồi, bộ tộc Mộc Linh sao rồi?"

Thống lĩnh Thiết Thi sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức đáp: "Một đám ngu muội, chúng vẫn không chịu khuất phục trước đại nhân!"

"Lòng kiên nhẫn của ta sắp cạn kiệt rồi. Bàn Thạch ta đây đã rất nể mặt Mộc Linh tộc bọn chúng, nhưng nếu chúng không cần thì hãy ban cho chúng được diệt chủng đi!"

Quỷ Vương Bàn Thạch nói, đồng thời cây cối trong rừng đều bắt đầu uốn éo. Đứng từ trên cao nhìn xuống trông như bầy quỷ đang múa may vậy.



Trước khi sự kiện Nguyên Đán còn chưa mở ra, những người chơi vẫn chủ yếu là chọn đánh quái vật để tăng level. Dù sao thì số người chơi có hồn tệ chế tạo Thuyền Ma thuộc về bản thân mình để ra biển vẫn rất ít.

Lúc này, ở lối vào dãy núi U Hồn, mấy trăm người chơi tụ tập ở đây nhìn mấy chục người trước mắt mình, vẻ mặt trông rất là nghiêm túc.

Mấy chục người bị bao vây đều có diện mạo như con người, nhưng vô cùng đẹp đẽ, có thể nói là hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của con người.

Nhưng những người chơi đều biết họ không phải là người chơi phe mình. Bởi vì họ đều có mái tóc dài màu xanh nhạt, con ngươi màu xanh đậm, rõ ràng là chủng tộc khác!

[Mộc Linh tộc]: Chủng tộc hình người nắm giữ Mộc Linh Chi Đạo. Thành viên trưởng thành của Mộc Linh tộc đều có năng lực đặc thù như sinh trưởng, chữa trị, phù hộ vân vân…

"Mộc Linh tộc à? Đại ca, giết không?" Người đặt câu hỏi là một chàng trai cầm pháp trượng.

Người đàn ông được gọi là đại ca vẫn chưa đáp lời mà nhìn về phía người của Mộc Linh tộc đang bị bao vây, cao giọng hỏi: "Ê, mấy người tới Minh Phủ làm gì? Không biết đây là địa bàn của quân Bắc Kỳ à?"

Người của Mộc Linh tộc vốn còn vẻ mặt kiên nghị, thề sẽ phản kháng tới cùng, nhưng khi nghe vậy thì lại đều sửng sốt.

Một chàng trai Mộc Linh tộc có khuôn mặt tuấn tú, đeo trường cung bước ra từ trong đội ngũ, nhìn lướt qua đám người ở đây, tiếp đó dời mắt về phía đại ca "Lưu Sách" của công hội Làm Quy Hoạch.

"Ngươi nói các người là quân Bắc Kỳ sao?"

"Nhảm nhí, ông mày không phải quân Bắc Kỳ thì chả nhẽ là mày?" Lưu Sách trừng mắt.

"Theo ta được biết thì quân Bắc Kỳ của Vua Bắc Kỳ đại nhân đã tan rã thành từng mảnh rồi. Sao bây giờ vẫn còn sự tồn tại của quân Bắc Kỳ chứ?" Chàng trai Mộc Linh tộc có vẻ rất là kinh ngạc.

"Hàng triệu hậu duệ của Vua Bắc Kỳ vẫn còn tồn tại, quân Bắc Kỳ há có thể sụp đổ được!"

Lưu Sách lại trừng mắt: "Nói đi, lai lịch của mấy người là gì? Đến đây làm chi? Nếu không phải mấy người có hình người thì tao với các anh em đã chém giết tụi bay từ lâu rồi!"

Nghe thấy Lưu Sách muốn đánh nhau, chàng trai hơi hoảng sợ: "Chúng ta là bộ tộc Mộc Linh, chính là y tộc được Vua Bắc Kỳ khâm định."

"Được Vua Bắc Kỳ khâm định á?" Lưu Sách đần mặt ra.

Tiếp đó, chàng trai Mộc Linh tộc kể lại những gì mà bộ tộc của mình đã trải qua: Sau khi Vua Bắc Kỳ qua đời, họ bị vây khốn ở Bắc Vực Bàn Thạch, thề kiên quyết không đi theo Quỷ Vương Bàn Thạch khi bị y kêu gọi đầu hàng, cuối cùng bị diệt cả tộc, chỉ có mấy chục người bọn họ trốn thoát khỏi nơi đó.

Nghe chàng trai Mộc Linh tộc kể lại, tất cả người chơi ở đây đều ngây ra như phỗng.

"Tức là cùng phe với mình hả?"

"Có khi nào là do Quỷ Vương Bàn Thạch phái tới điều tra chúng ta không?"

"Tôi cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, giết đi!"

"Không biết có đáng tin cậy không nữa. Đi hỏi NPC thử xem, chắc là họ sẽ biết đấy."

Người chơi trong công hội Làm Quy Hoạch không khỏi bàn tán xôn xao.

"Đều im đi. Mấy người nói là cùng phe, nhưng ông đây không tin đâu. Thế này đi, mấy người đi theo tôi tìm quản gia của Minh Phủ hỏi thử xem. Nếu ổng nói là đúng thì mấy người có thể ở lại Minh Phủ. Nếu không phải thì… Hừm hừm…"

"Quản gia của Minh Phủ?" Chàng trai Mộc Linh tộc lại ngây ngẩn cả người.

Họ sống ở Bắc Kỳ bao nhiêu năm rồi, chưa kể đến việc họ chưa bao giờ biết tới thế lực trước mắt này, chỉ nói Minh Phủ có quản gia từ khi nào vậy?

Nhưng tình hình cấp bách, chàng trai Mộc Linh tộc nhìn những tộc nhân còn sót lại, không khỏi buồn bã, cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp.

Thế là mấy chục tộc nhân của Mộc Linh tộc đã bị người của công hội Làm Quy Hoạch tước vũ khí, áp giải đến trung tâm Minh Phủ.

Lục Vô đương nhiên cũng phát hiện chuyện này, thế là hắn lại hỏi Bắc Ly.

Nhưng Bắc Ly cũng vô cùng kinh ngạc về sự tồn tại của Mộc Linh tộc. Trong mắt cô bé, những thế lực trung thành với Vua Bắc Kỳ hẳn là đã bị phản quân diệt sạch rồi mới đúng, không ngờ Mộc Linh tộc lại vẫn còn tồn tại.

"Tôi nghĩ là tôi đã biết lý do tại sao rồi. Chắc là vì sự đặc biệt của Mộc Linh tộc rồi!" Bắc Ly suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói.

"Đặc biệt?"

"Vâng, Mộc Linh tộc khác với những chủng tộc chiến đấu khác, họ là chủng tộc có sức chiến đấu rất yếu, nhưng lại có năng lực hỗ trợ thuộc tuýp chữa trị và phục hồi thương tổn. Rõ ràng là Quỷ Vương Bàn Thạch đã bắt cóc chủng tộc này, muốn thu phục họ để tăng sức chiến đấu của thế lực phe mình, nhưng rất rõ ràng, y đã thất bại rồi!"

Sau khi Lục Vô biết được rằng Mộc Linh tộc xác thật là trung thành và tận tâm, hắn bèn hạ lệnh mới cho quản gia trước khi đám người công hội Làm Quy Hoạch đến.

Khi thành viên của công hội Làm Quy Hoạch đến nơi gặp quản gia, ánh mắt hắn ta bỗng nhìn chằm chằm vào đám người Mộc Linh tộc bị bao vây ở chính giữa.

"Các ngươi… Các ngươi thế mà vẫn còn chưa chết!"

Một đống dấu chấm hỏi bay trên đầu đám người Mộc Linh tộc.

"Đúng là Vua Bắc Kỳ phù hộ, không ngờ các ngươi lại có thể thoát khỏi vòng vây của phản quân để may mắn sống sót." Nói rồi, quản gia òa khóc vì vui sướng.

Thành viên của Mộc Linh tộc lại ngu người.

Lúc này họ rất là ngơ ngác, hoàn toàn không rõ ông lão đang kích động này là ai cả, trông như rất thân quen với bọn mình ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.