Translator: Nguyetmai
Sau khi chân tướng được phơi bày, diễn đàn lập tức nổ tung lên. Rất nhiều người chơi thầm hận đánh mất cơ duyên vì không có thuyền đều mừng gần chết.
Mà đám người chơi từng bị lừa thì đã ân cần thân thiết hỏi thăm tất cả người nhà của chủ topic.
Vốn trong topic đều là:
“Người của Tai Ngư tộc rất nhiệt tình đó, lúc tôi tới họ còn mời tôi ăn cơm nữa cơ, thật sự yêu họ ghê gớm luôn ấy!!!”
“Tộc nhân Tai Ngư nhiệt tình hiếu khách, nấu một nồi thức ăn lớn để chiêu đãi chúng tôi, vui lắm. (Mỉm cười)”
“Tôi thích hòn đảo này, tôi đã nhặt được rất nhiều linh tài ở đây, cuối cùng suýt nữa lấy được cả Kết Tinh Của Biển Khơi luôn đấy!”
“Cực thích đảo Đọa Ngư, người ở đó nói chuyện êm tai nữa, ai cũng là nhân tài hết, học được rất nhiều kiến thức. Mọi người mau đến chơi đi, hứa sẽ không khiến mọi người hối hận đâu!”
“Thật sự là một chuyến đi khiến người ta lưu luyến. Đây tuyệt đối là một nơi trù phú, không đi chắc chắn sẽ hối hận!”
…
Nhưng sau khi chân tướng công bố, phong cách comment chợt thay đổi.
“Tốt quá, cuối cùng cũng có thể hỏi thăm người nhà của chủ topic với mấy thằng tầng trên rồi, vui ghê!”
“Ông mày bị luộc chín đấy mày biết không? Lũ lừa đảo chúng mày, tao không bao giờ tin vào tình yêu nữa!”
“Ừm, tôi đã viết tên của 13241 tên lừa đảo tầng trên vào cuốn sổ nhỏ của tôi rồi. Tôi chuẩn bị học thuộc lòng hết rồi sau khi chiến dịch báo thù kết thúc, chúng ta hãy chờ mà xem! Hừ!”
“Hôm đó lòng tràn đầy hào hứng hớn hở ra biển, cuối cùng biết được chân tướng, nước mắt tôi đã tuôn rơi. Nhân tiện xin được giơ ngón giữa lên với những thằng tầng trên.”
“Lừa đảo người ta mà ăn ý thật đấy. Đã nói quân Bắc Kỳ là anh em một nhà rồi kia mà! Tao coi chúng bay là người nhà, chúng bay lại coi tao là nguyên liệu nấu ăn của Tai Ngư tộc hả? Tao tức chết!”
“Tai Ngư tộc: Mau vào trong bát đi, đừng lèm bèm nữa, hôm nay ta phải ăn mười thằng. (Cười ha ha)”
“Tai Ngư tộc: Đừng ồn nữa, ồn nữa ta ăn cho chúng mày tuyệt chủng đấy tin không. (Cười ha ha)”
…
Chân tướng bị vạch trần, tất cả người chơi đều nhớ kĩ một công hội.
Đó chính là công hội Ác Thần được tổ chức từ một đám thiếu niên trẻ trâu. Tất cả người chơi đều ghi tên công hội này vào cuốn sổ nhỏ của mình, chuẩn bị thực hiện đả kích mang tính hủy diệt đối với nó sau khi chiến dịch báo thù kết thúc.
Mà lúc này, đám người An Thịnh lại rất vui vẻ. Nhìn số người chơi gia nhập vào chiến dịch báo thù càng ngày càng nhiều, trong lòng họ lại sướng rơn lên.
Chiêu này quả nhiên là đỉnh cao, không tốn một cắc nào mà đã triệu tập được nhiều binh mã như vậy rồi. An Thịnh và cậu béo cảm thấy mình thật sự là quá thông minh.
Không lâu sau đó, số người trên bờ biển đã đạt tới hai mươi nghìn. Từng chiếc chiến hạm và thuyền ma cá nhân trang trí đủ mọi hình thái được triệu hồi, hình thành một hạm đội hải quân khổng lồ.
“Các anh em, xuất phát thôi! Hôm nay ông mày muốn tàn sát cả thôn, giết cả họ nhà nó!” Cậu béo đắc ý vung chiến phủ lên, trong lòng vô cùng khoan khoái.
Từng chiếc chiến hạm rời khỏi bờ biển, xuất phát về phía đảo Đọa Ngư.
Trên đảo Đọa Ngư, Búa Tạ lại điều động một nghìn chiến sĩ quân Hải Vương cùng với mấy chục con hải quái.
Đối mặt với sự gây rối không ngừng nghỉ của những người chơi, Búa Tạ đã gần như suy nhược thần kinh rồi. Cho nên hắn ta định thực hành chế độ luân phiên, làm thế thì tuy rằng vẫn sẽ rất mệt, nhưng không đến mức không chịu nổi. Ít nhất có thời gian để nghỉ ngơi.
Số người tăng lên nên Búa Tạ thoải mái hơn nhiều. Sau khi điều động ba trăm người đi tuần, hắn ta bèn dự định ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng hắn ta vừa đi vào giấc ngủ thì đã bị lắc tỉnh.
Búa Tạ mở đôi mắt tràn đầy tơ máu, tâm trạng vô cùng tệ hại. Hắn ta giơ tay đập ngã thằng em đánh thức mình dậy.
“Ông nội mày, không biết ta đang ngủ hả?”
“Đại ca, chúng lại đến kìa!” Thằng em khóc nức nở nói, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
“Bốp!”
Búa Tạ lại vung tay đánh ngã thằng em vừa bò dậy.
“Không phải ta mới phái ba trăm chiến sĩ với hai mươi con hải quái đi sao? Còn cần ta đích thân ra tay nữa à? Ngươi thật sự muốn dằn vặt ta cho tới chết sao?”
“Lần này chúng đến đây rất nhiều rất nhiều, chi cha chi chít, với số lượng của chúng ta thì chắc chắn là không thể chống cự nổi đâu!”
Búa Tạ nghe vậy, sắc mặt bỗng khựng lại. Tiếp đó hắn ta vội đứng dậy, chui ra khỏi rặng san hô dưới đáy biển, bơi lên mặt biển.
Vừa ngoi lên mặt nước, Búa Tạ đã lập tức phát hiện hạm đội người chơi đang di chuyển đến từ phương xa.
Thấy cảnh này, ánh mắt Búa Tạ dần dại ra.
Thật sự không muốn để cho ta ngủ sao? Ta tăng thêm binh lực thì quân đoàn chịu chết của các người cũng gia tăng? Còn có thể chơi kiểu đó nữa à?
Đây là đang bắt nạt Búa Tạ ta đây, chẳng nhẽ ta không sĩ diện sao?
Búa Tạ không khỏi suy sụp. Giờ khắc này hắn ta thật là hận, hận lũ khốn Tai Ngư tộc lại kéo hắn ta vào cuộc, chịu đựng nỗi khổ mà Tai Ngư tộc vốn nên thừa nhận.
Búa Tạ im lặng một lát rồi lặn xuống nước, đánh thức tất cả thuộc hạ của mình.
Ngay sau đó, trên mặt biển lại xuất hiện lực lượng quân Hải Vương một nghìn người mà Búa Tạ dẫn dắt, hơn nữa còn có mấy chục con hải quái giương nanh múa vuốt đối mặt với người chơi từ xa.
Thấy đám người Búa Tạ chặn đường, chiến hạm của những người chơi tự động đến gần, hình thành một tấm chắn rắn chắc, lái về phía bọn họ với tốc độ như cũ.
“Má, phá hết cho ta!” Búa Tạ rống lên một tiếng rồi lặn xuống nước, lá cờ cá mập lộ ra trên mặt nước rồi bắn về phía trước, hình thành một tia chớp phá sóng.
Thành viên của quân Hải Vương thấy vậy, cũng đều lặn xuống nước, xông về phía những người chơi theo Búa Tạ.
Nhưng người chơi lần này khác hẳn với những lần trước. Chờ đến khi đám người Búa Tạ tiếp cận rồi mới phát hiện đằng sau hạm đội này lại vẫn còn nhiều tàu thuyền đến vậy, số lượng vượt xa sức tưởng tượng của họ.
Nhưng Búa Tạ không cảm thấy quân Hải Vương mà mình dẫn dắt sẽ thất bại. Thế là hắn ta đi trước làm gương, xông lên trước.
Một chiếc chiến hạm màu đen ngay đằng trước nhất thời xảy ra va chạm với hắn ta. Đáy tàu bị lực mạnh đâm thủng, nước biển tràn vào bên trong con tàu.
Nhưng Búa Tạ không dừng lại ở đó mà vẫn xông lên tiếp, liên tục đụng vào mấy chiếc chiến hạm.
Những chiếc chiến hạm này quả nhiên không chịu được một kích đúng như suy nghĩ của hắn ta. Búa Tạ không khỏi lộ vẻ khinh miệt, sau đó tập trung vào mục tiêu tiếp theo, xông tới một chiếc chiến hạm màu lam.
Rất không may, mục tiêu lần này mà hắn ta lựa chọn là tàu Đại Long mà Trần Tử Vũ dùng để đi đòi lại công bằng cho thành viên trong công hội của mình.
Thấy Búa Tạ xông tới khí thế, Trần Tử Vũ đang đứng trên tàu không khỏi mỉm cười.
Chiếc tàu công hội của anh ta dùng nguyên liệu nâng cấp vào độ cứng thân tàu. Muốn chọi thì ai sợ ai chứ.
“Đại Long! Bá Thể!”
Theo mệnh lệnh của Trần Tử Vũ, bên trong con tàu truyền ra một tiếng rồng gầm trầm thấp, thân tàu lóe lên ánh sáng vàng óng như thể được mạ một lớp màng kim loại vậy.
“Ầm!” Lúc này Búa Tạ cũng đã đến gần họ, hung hăng tông vào sừng của chiến hạm.
Tàu Đại Long trong hình thái Bá Thể rung lên kịch liệt, kim quang của Bá Thể nhạt hơn nhiều, nhưng không bị hư hao gì cả.
Mà Búa Tạ ở dưới nước thì ôm cục u trên đầu, co ro lại thành một cục.
Giờ khắc này, hắn ta cảm thấy đầu mình đau, thật sự là đau quá!
Sao có thể cứng đến vậy chứ? Không giống với những chiếc chiến hạm khác chút nào cả! Búa Tạ ở dưới nước đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Lúc này, Trần Tử Vũ bắt đầu phản kích. Anh ta vỗ lên bánh lái: “Đại Long, chơi chết hắn cho ta!”
“Ù ù! Hú!”
Theo tiếng gầm rú vang lên, bên dưới tàu Đại Long mọc ra hai cái móng rồng đầy vảy rồi chộp về phía Búa Tạ.