Edit by tytydauphu on wattpad
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sau một lúc lâu, Túc Hàn Anh bỗng nhiên nở nụ cười, khiến Thẩm Ương không hiểu sao bỗng rùng mình, người sau căng da đầu giải thích: "Anh chỉ định tìm bình luận phim thôi!"
Túc Hàn Anh: "Tìm được rồi sao?"
Thẩm Ương khóc không ra nước mắt, "Không thấy......"
"Ừm, em cũng thấy không giống." Túc Hàn Anh nhìn di động, chậm rãi đọc: "Thân thể mềm mại của Thẩm Ương khẽ run lên, khó nhịn mà rên rỉ ——"
"Đừng đọc!" Thẩm Ương xấu hổ đến đỏ ửng xuống tận cổ, lật người, chôn mặt vào gối đầu.
Túc Hàn Anh nghẹn cười, đi đến bên người Thẩm Ương vỗ vỗ mông đối phương, "Dậy nào."
"Làm gì?" Thẩm Ương rầu rĩ nói.
"Không nhận quà nữa à?"
Sau khi hai người rời khỏi phòng, Thẩm Ương vẫn giận dỗi, "Bọn họ viết gì kỳ quái vậy chứ? Lát anh phải report hết."
"Đồng nghiệp văn, truyện lấy hai chúng ta làm nhân vật chính." Túc Hàn Anh giải thích: "Lofter vốn là nơi chuyên cho ra lò đồng nghiệp văn và ảnh ghép cp, tất nhiên vẫn có bình luận phim nhưng muốn đọc thì tốt nhất đổi trang web khác."
Thẩm Ương đương nhiên biết đồng nghiệp văn là gì, lúc này mới ngộ ra là mình bị bạn học lừa, không vui nói: "Các cô ấy thật quá đáng! Uổng công anh tin tưởng......còn mong chờ lâu như vậy," anh liếc xéo Túc Hàn Anh: "Em có vẻ đã biết từ trước nhỉ?" Chẳng lẽ đã từng đọc trộm rồi?!
"Hồi trước Nam Nam theo đuổi thần tượng nên thích lên Lofter viết đồng nghiệp văn về cậu ấy cùng nữ thần." Túc Hàn Anh trả lời không chút hoang mang: "Lúc ấy anh nhắc tới Lofter, em đại khái có thể đoán được."
Thẩm Ương kinh ngạc, "Nam Nam vậy mà cũng......"
Túc Hàn Anh: "Cậu ấy tương đối thuần khiết, không viết từ cổ trở xuống."
Thẩm Ương nhẹ nhàng thở ra, nếu không cũng không biết nên đối mặt với Nam Nam như thế nào.
Nhớ đến nội dùng vừa mới bị bắt tiếp thu, tim Thẩm Ương vẫn còn đập nhanh liên tục, vội nói sang chuyện khác: "Quà ở đâu vậy?"
Túc Hàn Anh mở mã khóa, đẩy cửa phòng ra, Thẩm Ương liền thấy trên mặt đất phía bên phải giường đặt một tấm ván gỗ, bên cạnh còn có hộp...... ghép hình?
"Là trò chơi ghép hình sao?"
Thẩm Ương đến gần để nhìn kỹ hơn, trong hộp đúng là các mảnh ghép, nhưng mà nhiều thế này...... định ghép đến mai luôn sao?
"Hình nghép đặt riêng." Túc Hàn Anh ngồi xuống đổ mảnh ghép ra, nửa đùa nửa thật nói: "Em không mang đến cho anh được cả vũ trụ, tặng anh một thiên hà được không?"
Thẩm Ương sửng sốt, nghĩ tới câu nói trên trang web mà Túc Hàn Anh tạo ra vì mình kia —— hy vọng anh nắm trong tay cả vũ trụ, hy vọng anh được cả thế giới ôn nhu đối đãi.
Trong lòng anh ngọt ngào không gì sánh được, cũng ngồi xuống theo: "Đây là dải Ngân Hà sao?"
Túc Hàn Anh: "Arp273, thiên hà hoa hồng(1), cách Trái đất 300 triệu năm ánh sáng."
(1) Arp273: tạo ra do hai thiên hà trong chòm sao Andromeda biến dạng khi va chạm
"Thiên hà Tiên nữ(2) phải không?" Thẩm Ương không biết nhiều về thiên văn học, nhưng cũng từng nghe nói đến thiên hà hoa hồng, anh cầm lên một mảnh ghép mới thấy nó được làm từ acrylic trong suốt, nhưng hầu hết các mảnh ghép trên mặt đất đều làm bằng gỗ. Sau khi quan sát cẩn thận, Thẩm Ương nhận ra những mảnh ghép này không chỉ có hình dạng bất quy tắc, cả độ dày cũng không đồng nhất, khác với các loại hình ghép truyền thống.
(2) Thiên hà Tiên Nữ: còn được gọi là thiên hà Andromeda, Messier 31, M31, NGC 224, là thiên hà xoắn ốc thuộc chòm sao Tiên Nữ nằm ở bầu trời phía bắc gần chòm sao Phi Mã.
"Anh chưa từng chơi loại ghép hình này bao giờ, loại đặt riêng kiểu này chắc mất nhiều thời gian lắm nhỉ?"
"Không sao." Túc Hàn Anh trả lời lấp lửng: "Đêm nay em sẽ cùng anh ghép xong nó."
"Được!"
Lúc này Thẩm Ương vẫn đang hứng thú bừng bừng, đến khi vật lộn mãi mới ghép được các mảnh ở viền thì đã mệt đến đau lưng chân bị chuột rút —— tuy trò ghép hình không quá khó, nhưng phải quỳ nằm bò mãi rất mệt.
Anh thấy Túc Hàn Anh vẫn nghiêm túc tìm mảnh ghép, cẩn thận hỏi: "Túc ca, đêm nay thật sự phải ghép xong sao? Đã sắp 12 giờ rồi, mai chúng ta còn phải đi chụp ảnh tạp chí......"
Túc Hàn Anh ngừng lại, ngẩng đầu nói: "Anh không thích sao?"
"Anh thích lắm." Thẩm Ương vội vàng giải thích: "Nhưng mà ngày mai phải dậy sớm, anh......"
"Nên anh không chiến đấu tiếp nữa?"
Thẩm Ương yếu ớt đề nghị: "Anh chỉ nghĩ là có thể để mai ghép tiếp không?"
Túc Hàn Anh ngồi khoanh chân trên mặt đất, xoay xoay mảnh ghép không nói gì.
Thẩm Ương nhận ra đối phương không được vui, thấp thỏm nói: "Em giận sao?"
Túc Hàn Anh lắc đầu, cậu chỉ thấy mình nhất thời nóng đầu, "Được rồi, mai lại ghép tiếp."
Nhìn Túc Hàn Anh yên lặng nhặt những mảnh ghép rời lên, lại từng chút từng chút ném vào hộp, Thẩm Ương bỗng cảm thấy hụt hẫng, anh giữ lấy tay Túc Hàn Anh, "Túc ca, chúng ta cùng ghép tiếp đi."
Túc Hàn Anh lại từ chối: "Mai còn phải chụp ảnh, ghép xong ít nhất cũng 3-4 giờ." Cậu thấy Thẩm Ương bất an, liền nắm lấy bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, đặt ở bên môi hôn một cái, "Nghỉ ngơi sớm một chút, không cần vội vàng."
Thẩm Ương mềm lòng đến muốn hoá thành nước đường, nhào sang ôm lấy Túc Hàn Anh, cằm đặt trên vai đối phương, không muốn về phòng chút nào.
Túc Hàn Anh hưởng thụ cảm giác được người yêu ỷ lại, khẽ vuốt lưng đối phương, cười hỏi: "Sao vậy?"
"Còn chưa qua Thất Tịch, anh muốn ở bên em lâu hơn một chút." Thẩm Ương nhìn chăm chú vào thái dương của Túc Hàn Anh, cảm thấy hạnh phúc không lời nào tả hết, trong đầu hiện lên nội dung vừa đọc, lại dần dần biến thành hình ảnh......
Mặt Thẩm Ương dần nóng lên, vội chuyển tầm mắt thì thấy cây đàn dương cầm vẫn đặt trong phòng.
Thẩm Ương nghĩ một lát, "Túc ca, em dạy anh đánh đàn đi?"
Để bạn trai dạy đàn dương cầm, chẳng phải là bùng nổ lãng mạn sao?
Túc Hàn Anh im lặng mấy giây, quay đầu nói: "Anh thật sự muốn học?"
"Muốn."
"Em rất nghiêm khắc đấy."
Thẩm Ương: "Nghiêm sư xuất cao đồ!"
Đuôi mắt Túc Hàn Anh bỗng nhiên cong lên, "Được."
Cậu vỗ vỗ Thẩm Ương ý bảo đối phương buông tay, đứng dậy đi đến giá sách, lấy cây thước sắt từ trong ống đựng bút ra, "Bắt đầu nào, học sinh Thẩm."
Thẩm Ương: "......"
Em định làm gì?!
Trước ánh mắt rõ ràng rất xấu xa của Túc Hàn Anh, Thẩm Ương cọ tới cọ lui đứng trước đàn dương cầm, lo lắng quay đầu lại.
Túc Hàn Anh nghẹn cười, ra vẻ nghiêm túc: "Nếu anh muốn học thì nhất định phải nghiêm túc, nếu đàn sai em sẽ phạt anh."
Thẩm Ương cảnh giác: "Phạt như thế nào?"
Túc Hàn Anh gõ gõ thước lên lòng bàn tay, "Anh biết phạt thước thời cổ không?"
* Phạt thước nè:
"Biết......"
Túc Hàn Anh lại mỉm cười, sau đó buông thước ngồi xuống, "Em không phải chuyên gia nên sẽ dạy từ hợp âm Đô trưởng(3) trước, nhìn kỹ nhé."
(3) hợp âm Đô trưởng: C Major Chord hay C Major Scale là một trong những hợp âm thường dùng nhất khi chơi piano.
Thẩm Ương hoang mang, điều này khác hoàn toàn với tưởng tượng của anh, không phải nên là bạn trai nắm tay dạy anh đàn sao? Anh cũng đâu phải thật sự muốn học, Túc Hàn Anh không biết hai chữ "tình thú" viết thế nào sao?!
Nhưng dù Thẩm Ương có nghĩ thế nào thì Túc Hàn Anh cũng đã bắt đầu rồi.
Ngón tay cậu thong thả ấn trên phím đàn, cực kỳ cẩn thận giảng giải cho Thẩm Ương, sau khi lặp lại hai lần thì nhường chỗ cho anh, "Tới lượt anh."
Thẩm Ương theo bản năng nuốt nước miếng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cố gắng nhớ lại động tác của Túc Hàn Anh. Nhưng không biết có phải do trời sinh thiếu hụt tế bào âm nhạc hay là vì tinh thần hoảng hốt vừa rồi mà không nhìn cẩn thận hay không, mới nhấn nốt thứ năm đã sai.
Anh chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cây thước lạnh lẽo nâng cằm lên.
Thẩm Ương run run ngẩng đầu thì thấy ngay gương mặt nghiêm khắc của Túc Hàn Anh, cậu mở miệng: "Sai rồi."
"......"
Dưới cái nhìn uy nghiêm của thầy giáo, bạn học Thẩm tủi thân xoè tay ra, lại nghe thấy đối phương hỏi: "Không phải anh nghĩ em muốn đánh anh đấy chứ?"
Thẩm Ương mờ mịt, thước không phải dùng để đánh lòng bàn tay sao?
Túc Hàn Anh: "Tuy em rất nghiêm khắc nhưng sẽ không dùng cách xử phạt thể xác."
Thẩm Ương: "Vậy em muốn phạt thế nào?"
Túc Hàn Anh thu thước lại, cúi đầu nhìn anh: "Cởi quần áo, sai một lần cởi một thứ."
Mặt Thẩm Ương "Bùm" một cái đỏ ửng —— ai nói Túc Hàn Anh không hiểu tình thú, còn cực kỳ cực kỳ hiểu là đằng khác!
Cảm giác xấu hổ và hưng phấn cùng quấn quýt trong lòng, Thẩm Ương hắng giọng, "Nếu anh đàn đúng, có phải em cũng nên cởi mới công bằng không?"
"Trước giờ chỉ có thầy giáo phạt học sinh, nhưng......" Túc Hàn Anh khẽ nhếch khóe miệng, "Xem xét đến thân phận bạn trai của anh, em sẽ thỏa mãn yêu cầu."
Tiểu nhân trong lòng Thẩm Ương đã hoá sói tru lên hai tiếng, bên ngoài lại giả vờ mình đang cực kỳ đứng đắn, "Quyết định rồi đó."
Thẩm Ương quyết tâm, cởi thì cởi, đâu phải chưa từng nhìn bao giờ!
Thẩm Ương nhanh nhẹn cởi áo thun, chịu đựng gió từ điều hòa thổi cho nổi da gà, đứng lên nói: "Vừa rồi anh không thấy rõ, em làm mẫu lại một lần đi."
"Được." Túc Hàn Anh không làm khó anh, dứt khoát đồng ý.
Chờ Thẩm Ương nhớ kỹ rồi ngồi trước đàn một lần nữa, đàn thật cẩn thận, không có bất kỳ lỗi nào!
"Tới lượt em!" Thẩm Ương đắc ý nói: "Cởi quần áo!"
Túc Hàn Anh nhìn anh một cái, chậm rãi kéo vạt áo lên, từ từ để lộ thân thể trẻ trung của mình.
Động tác rất bình thường nhưng lại cố ý chậm chạp, khiến hơi thở của Thẩm Ương có chút dồn dập, vì thế vội vàng rời mắt, "Tiếp, tiếp tục đi......"
Nhưng Túc Hàn Anh vẫn chưa làm mẫu bước tiếp theo, mà vòng ra trước mặt Thẩm Ương, dựa vào giá đàn thong thả nói: "Đàn lại đoạn vừa rồi 10 lần."
Thẩm Ương mím môi, nghe lời làm theo.
Nhưng thân thể trần trụi trắng đến phát sáng đang đứng trước mặt anh, còn là bạn trai vô cùng vô cùng thích, làm sao có thể chuyên tâm được? Thẩm Ương đàn sai hai lần liền, sau đó càng đàn càng sai...... Đến khi Thẩm Ương cởi hết chỉ còn lại mỗi quần lót, rốt cuộc mới nhận ra Túc Hàn Anh cố ý làm anh phân tâm.
"Em đừng đừng đứng trước mặt anh."
Lúc này Thẩm Ương đã đỏ mặt tới tận mang tai, đến ngực cũng ửng hồng, anh cố nén cảm giác xấu hổ, định giãy giụa trước khi chết.
Túc Hàn Anh mỉm cười, nghe lời mà vòng ra phía sau Thẩm Ương.
Nhưng mà Thẩm Ương không nhìn thấy người ngược lại càng luống cuống hơn, tay đặt trên phím đàn đã hơi hơi phát run. Anh điều chỉnh lại hô hấp, đang muốn nhấn phím đàn, lại bị Túc Hàn Anh ôm từ phía sau.
"Còn đàn sao?"
Giọng nói khàn khàn của Túc Hàn Anh vang lên bên tai, Thẩm Ương nghe thấy thì tê rần cả nửa người, "Có, có đàn."
"Anh đàn được nhưng em dạy không nổi nữa." Túc Hàn Anh thở dài, một bàn tay như có như không mà câu lấy mép quần của Thẩm Ương, "Học sinh Thẩm, thầy muốn dạy em chuyện khác."
Thẩm Ương có ngốc cũng biết hiện tại là tình huống như thế nào, anh không rõ mình khẩn trương hay là chờ mong nhiều hơn, chỉ lúng túng nói: "Dạy cái gì......"
"Dạy anh chữ "Anh" viết như thế nào."
"......"
"Có thể chứ?"
Một lúc lâu sau, Túc Hàn Anh mới nghe thấy Thẩm Ương nói nhỏ như muỗi ——
"Ừm......"
Đêm Thất Tịch, từ phòng đội trưởng của câu lạc bộ KK chốc chốc lại có tiếng đàn hỗn loạn vang lên, một lát sau lại bị tiếng giường lay động thay thế. Cả quá trình chưa từng gián đoạn, chỉ có những lời âu yếm của Túc Hàn Anh đan xen với tiếng thở dốc khó nhịn của Thẩm Ương.
Bản nhạc ái muội kéo dài đến tận rạng sáng, làm Thẩm Ương lĩnh ngộ sâu sắc thế nào là công cẩu eo.
Trước khi mất đi ý thức, anh chỉ còn lại một ý niệm —— mệt thế này thà chơi ghép hình còn hơn!
*Đậu: tui đã mò hết, không thiếu chữ nào. Thật sự chỉ có chút chút mỡ vậy thôi