Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 23: Chương 23: Chương 22




Dịch giả: Hương Ly

9 giờ sáng ngày hôm sau, Chu Phúc Lai đi chợ, Chu Tuệ Như đang dọn dẹp ở trong quán để chuẩn bị bán hàng vào buổi trưa.

Hai người cảnh sát Tiểu Tống và Tiểu Lý bước vào trong quán: “Bà chủ quán, xin hỏi một chút, gần đây có gặp người này không?” Tiểu Tống rút ra một tấm ảnh.

Chu Tuệ Như nhìn thấy cảnh sát, thoáng ngẩn người, tiếp đó lập tức trấn tĩnh lại, ghé tới xem tấm ảnh, người trong tấm ảnh chính là tên tóc vàng đã chết.

“Gặp...” Cô cảm thấy như cổ họng mình khô roong, “Có gặp, người này hình như sống ở trong khu dân cư.”

“Cô không biết anh ta xảy ra chuyện sao?” Tiểu Tống hơi ngạc nhiên vì quán mì này cách nơi xảy ra vụ án chưa đến một ki-lô-mét, hôm qua, sau khi vụ án xảy ra, khi bọn họ đi đến những cửa hàng khác hỏi, gần như ai cũng biết người chết là anh ta.

“Xảy... xảy ra chuyện gì rồi?” Chu Tuệ Như hơi căng thẳng, Lạc Vấn dạy cô cách trả lời như thế nào đối với các loại câu hỏi then chốt của cảnh sát, nhưng ông không phải là thần tiên, ông không thể dự liệu được câu hỏi mào đầu của cảnh sát là như thế nào, chỉ nói với Chu Tuệ Như là cần giữ được trạng thái tự nhiên, không được sợ hãi, tùy cơ ứng biến, lời nói có thể nói chậm một chút, nhưng nhất định phải nghĩ xong rồi mới nói, không được nói sai. Nhưng Chu Tuệ Như dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với cảnh sát, căng thẳng cũng là điều khó có thể tránh khỏi.

Những người dân ở khu vực xung quanh đây hầu như đều biết về cái chết của Từ Thiêm Đinh, điều này cũng không còn là bí mật gì cả, cho nên hai người cảnh sát nói cho cô biết: “Chuyện ở bên sông tối hôm kia cô biết chứ? Người nằm ở đó chính là anh ta, biệt hiệu là Tiểu Thái Bảo.”

“Thì ra người chết là anh ta à?” Chu Tuệ Như nét mặt như bừng hiểu ra, đồng thời làm theo lời dặn dò của Lạc Vấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.

Tiểu Lý và Tiểu Tống cùng nhìn nhau, rồi hỏi: “Cô quen với anh ta à?”

Chu Tuệ Như hừ giọng: “Không quen, chỉ nhớ rằng anh ta thường xuyên đến ăn mà không trả tiền còn thường xuyên vô duyên vô cớ chọc ghẹo người khác.”

Tình hình chiến tích nhơ nhuốc của Từ Thiêm Đinh, cảnh sát đã biết từ lâu cho nên cũng không lấy làm lạ trước biểu hiện của Chu Tuệ Như. Ngược lại cảm thấy rất bình thường bởi vì trong khi phỏng vấn những cư dân xung quanh, mọi người đều có thái độ vui mừng trước cái chết của anh ta, đương nhiên ngoài người nhà, cho dù Từ Thiêm Đinh ở bên ngoài là tên lưu manh ai gặp cũng căm ghét, những hàng quán xung quanh đây chỉ mong hắn ngày nào cũng bị xe đâm, nhưng trong con mắt của phụ huynh hắn chỉ là một đứa trẻ tinh nghịch, đặc biệt là bà nội hắn khóc lên khóc xuống, chỉ đáng tiếc là những người hàng xóm rất ít đến an ủi.

Tiểu Lý nói: “Lần cuối cùng cô gặp anh ta là khi nào?”

“Lần cuối cùng à?” Chu Tuệ Như chau mày một cái, buột miệng nới: “Tối hôm kia.”

“Tối hôm kia là lúc nào vậy?”

“Khi chúng tôi chuẩn bị dọn hàng, người này đến nói muốn ăn cơm rang trứng, tôi không muốn làm cho anh ta, bèn nói hết cơm rồi, nhưng anh ta tỏ ra rất hung dữ, anh trai tôi sợ anh ta thế nên...”

Còn chưa đợi cô nói xong, Tiểu Tống đã há to miệng: “Cơm rang trứng là do cửa hàng các cô làm à?”

“Đúng vậy”, Chu Tuệ Như trả lời tỉnh bơ.

Tiểu Tống vội nói: “Sau đó thì sao?”

Chu Tuệ Như nói: “Tôi rất không muốn làm đồ ăn cho anh ta nhưng anh trai tôi sợ làm cho anh ta bực bội, thế nên vẫn làm đồ ăn. Anh ta nói anh ta đi trước, đợi đến khi làm xong đồ ăn thì đưa đến công viên bên sông cho anh ta.”

“Anh ta bảo cô sau khi làm xong cơm rang trứng thì đưa đến công viên bên sông cho anh ta à?” Hai người cảnh sát nhìn nhau, rõ ràng là đã phát hiện ra manh mối mới.

“Đúng vậy.” Chu Tuệ Như thản nhiên nhìn hai người.

Tiểu Tống hỏi tiếp: “Anh ta mua mấy suất cơm rang trứng?”

“Mỗi một suất thôi.”

“Sau đó, cô có làm theo như anh ta nói không?”

Chu Tuệ Như mím môi: “Tôi đương nhiên không muốn đưa đi rồi, nhưng anh trai tôi không muốn gây chuyện, nói nếu tôi không đưa đi thì anh ấy sẽ đưa đi. Anh trai tôi từ nhỏ chân đã có tật, đi lại không tiện, thường ngày đều là tôi đi giao đồ ăn, không có cách nào khác nên tôi phải đưa đến đó.”

“Sau khi cô đưa đồ ăn đến bên sông, thì tình hình như thế nào?”

“Anh ta... anh ta...”, Chu Tuệ Như định nói nhưng ngừng lại.

Hai người cảnh sát bỗng chốc hào hứng, biết rằng chắc chắn đã có tình hình gì. Tiểu Tống vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Tuệ Như thần sắc ngượng ngùng, nói: “Một mình anh ta đang uống bia ở công viên, trong tay còn xách một túi bia, sau khi nhìn thấy tôi... sau khi nhìn thấy tôi, anh ta đi đến kéo tôi, muốn... muốn tôi uống bia cùng anh ta, lại còn... lại còn...”

“Lại còn làm sao?” Tiểu Lý vội hỏi.

“Không... không có gì...”, Chu Tuệ Như hình như rất không muốn nói.

Tiểu Tống định thần lại, nói vẻ nghiêm túc: “Thưa cô, chúng tôi đang điều tra vụ án, mong cô hãy nói rõ cho chúng tôi biết tình hình lúc đó.”

Chu Tuệ Như bị anh ta làm cho hoảng sợ, do dự giây lát mới lắp ba lắp bắp, nói: “Anh ta kéo tôi, muốn tôi cùng uống bia, còn... còn động tay động chân sờ mó linh tinh.”

“Như vậy à?” Tiểu Tống tức giận nắm chặt tay lại, hỏi vẻ căng thẳng: “Sau đó thì thế nào?”

“Tôi muốn bỏ chạy nhưng anh ta giữ chặt tôi không thả ra, nhất định bắt tôi uống bia cùng anh ta, tôi không biết là anh ta say thật hay giả vờ say, tôi hét lên cầu cứu, anh ta liền bịt chặt miệng tôi, tôi đánh anh ta một cái, gồng hết sức để chạy thoát ra, chạy đến bên đường anh ta mới không đuổi theo, kết quả là khiến cho tôi bị ngã một cái, chảy rất nhiều máu, còn bị sái cả chân, cuối cùng phải nhờ một người bạn tôi đi qua đường cõng tôi trở về. Xém chút nữa... xém chút nữa dọa cho tôi sợ chết khiếp.” Nét mặt của cô vô cùng hoảng sợ, nhưng đây cũng là do Lạc Vấn dạy cô, khi biểu hiện tâm trạng sợ hãi, trong não nhớ đến tâm trạng lúc vừa mới giết chết gã tóc vàng, như vậy thì sự sợ hãi sẽ càng chân thực.

Hai người cảnh sát nhìn cô một lượt, cô mặc một chiếc quần bò nên không nhìn được thấy chân có bị thương thật sự hay không. Nhưng họ cũng không thể

vì để chứng nhận lời cô nói mà bắt cô cởi bỏ quần bò ngay tại đó.

Hai người cảnh sát lại hỏi cô những câu hỏi rất chi tiết về tình hình lúc đó nhưng cũng không có được bất cứ manh mối có giá trị nào, hai người thương lượng một lát rồi quyết định đi đến các cửa hàng khác để tìm hiểu tình hình, quay về báo cáo rồi sẽ có những dự tính tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.