Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 28: Chương 28: Chương 27




Dịch giả: Hương Ly

Sáng sớm ngày hôm sau, quán mì vừa mới mở cửa, Lâm Kỳ đã dẫn theo Tiểu Tống vào trong quán.

Chu Phúc Lai nhìn thấy bọn họ, vội vàng ra đón: “Đồng chí cảnh sát, ở cửa hàng chúng tôi không làm đồ ăn sáng, hãy chờ đến buổi trưa ghé lại vậy.”

Lâm Kỳ mỉm cười, nói: “Chúng tôi không phải đến để ăn sáng, tôi tìm Chu Tuệ Như để nói chuyện một số tình hình.”

Trên mặt Chu Phúc Lai lộ ra sự căng thẳng: “Lại là... lại là chuyện của tên Tiểu Thái Bảo ư? Ôi, ôi, cái chết của anh ta không liên quan gì tới chúng tôi mà, buổi tối hôm đó anh ta gọi một suất cơm rang trứng bảo em gái tôi đưa đến, sau khi em gái tôi đưa đến liền động tay động chân, còn khiến cho em gái tôi trong lúc chạy trốn bị ngã, ngã cũng nặng lắm đấy.”

“Thế à?” Lâm Kỳ tỉnh bơ hỏi một câu, nhìn thăm dò Chu Phúc Lai, chân anh ta chân ngắn chân dài, là một người thọt chân, hơn nữa là một người thọt thực sự, chứ không phải là đóng giả bị thọt. Điều này chứng tỏ người nam giới trong đoạn video không phải là Chu Phúc Lai. Anh ta bị thọt, cũng có thể giải thích tại sao việc đi giao đồ ăn lại do Chu Tuệ Như đảm nhiệm, mà không phải anh ta.

Đúng lúc này, Chu Tuệ Như nghe tiếng đi từ trong bếp bước ra, nhìn thấy bọn họ, thoáng chau mày: “Đồng chí cảnh sát, hôm qua vẫn còn chưa hỏi xong sao ạ?”

Lâm Kỳ vội mỉm cười, nói: “Rất xin lỗi lại đến làm phiền rồi, bởi vì cô là người cuối cùng gặp nạn nhân, cho nên vẫn còn một số chi tiết muốn phiền cô đối chiếu một chút.” Anh nhìn thấy Chu Tuệ Như có vẻ không vui, anh vội bổ sung: “Làm phiền cô thực sự rất ngại, nhưng phối hợp với công tác của cảnh sát chúng tôi chính là nghĩa vụ của mỗi công dân mà.”

Chu Tuệ Như liền nói: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.”

“Phải rồi, hôm nay có thể chuyển một chỗ khác để nói chuyện không?” Cho dù cách nói của Lâm Kỳ rất khách khí nhưng thần thái trên mặt lại thể hiện rõ ý không để cho đối phương có thể từ chối.

Chu Tuệ Như hỏi vẻ thận trọng: “Đi đâu ạ?”

“Cứ dẫn chúng tôi đi đến bên sông một chuyến, kể tỉ mỉ lại cho chúng tôi tình hình lúc đó, điều này rất có lợi cho cuộc điều tra của chúng tôi.”

“Cũng được.” Chu Tuệ Như cúi đầu, bước ra ngoài với vẻ hơi căng thẳng.

“Ơ”, Lâm Kỳ nhìn cô với vẻ hiếu kỳ, “Chân của cô khỏi rồi à?”

Theo bản năng Chu Tuệ Như ngừng lại, bây giờ mới đột nhiên nhận ra mấy bước này của cô đi hơi nhanh, bởi vì vết trẹo ở cổ chân đã hoàn toàn không còn đau đớn gì nữa, cô nhất thời căng thẳng đã quên mất lời Lạc Vấn dặn cô là tiếp tục đi tập tễnh mấy hôm.

Hôm nay, kể từ khi người cảnh sát này đến quán của họ, cô đã cảm thấy người này hoàn toàn không giống như hai người đến hôm qua. Cô rõ ràng cảm nhận thấy được hai người hôm qua là lính mới, không có nhiều kinh nghiệm, nhưng người hôm nay từng lời nói và cử chỉ của anh ta đều khiến cô cảm giác như thể anh ta biết rõ tất cả rồi. Hơn nữa, những cầu vai người cảnh sát ngày hôm nay nhiều sao, gạch hơn hẳn hai người hôm qua. Cho dù cô không nhận biết rõ những sao, gạch đó đại diện cho những cấp bậc gì, nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn người này có cấp bậc cao hơn hai người hôm qua. Xem ra đây là một người rất khó đối phó.

Chu Tuệ Như không rõ là do mình có tật giật mình hay đó chính là cảm giác chuẩn xác, cô cảm thấy người này từ khi bắt đầu bước nào trong quán là đã quan sát và thăm dò cô rồi.

Vì nghĩ như thế, nên trong lòng cô càng cảm thấy căng thẳng, nhưng Lạc Vấn đã dạy cô bất luận ở trong tình huống nào cũng cần phải biểu hiện thật tự nhiên, điều này đã in sâu vào trong tâm trí cô.

Đối diện với câu hỏi của Lâm Kỳ, cô đành phải tùy cơ ứng biến, quay người lại nói: “Cổ chân không quá đau nữa, về cơ bản là đã có thể đi được rồi.”

Lâm Kỳ gật đầu: “Thế thì khỏi nhanh thật đấy, tối hôm trước chân bị trẹo, lúc đó còn không đi được, bây giờ đã không còn đau nữa rồi.”

Chu Tuệ Như lúc này vốn không biết phải trả lời như thế nào, đành gượng cười cho qua chuyện.

Lâm Kỳ lại nói: “Vết thương ở đầu gối của cô thế nào rồi?” Anh chú ý thấy đầu gối của Chu Tuệ Như dán băng gạc, phía bên dưới tấm băng gạc lộ ra một chút vết thương đã đóng vảy.

Chu Tuệ Như làm theo lời dặn của Lạc Vấn, trả lời rất gãy gọn: “Đã đóng vảy rồi, chắc mấy hôm nữa là ổn thôi, bây giờ không đau nữa, chỉ có điều rất ngứa.”

Cô đang cảnh giác xem Lâm Kỳ có hỏi thêm gì nữa không, nào ngờ Lâm Kỳ lại không hỏi nữa, chỉ nói: “Được rồi, chúng ta hãy đến bên sông trước, hỏi xong sớm tình hình, để không làm phiền công việc làm ăn của các vị.”

Nói rồi, cả ba người bước ra khỏi quán, đi về hướng bên sông. Trên đường đi, Lâm Kỳ không hỏi về tình hình cụ thể của vụ án, mà chỉ hỏi cô gái những câu như thể nói chuyện phiếm, nào là hỏi cô là người vùng nào, đến thành phố Hàng từ khi nào, mở quán được bao lâu, việc làm ăn ra sao, vv...

Khi đến bên sông, Lâm Kỳ dừng bước, quay người lại, mắt nhìn chằm chằm vào Chu Tuệ Như, Chu Tuệ Như sợ sệt quay đi, nhưng lại cảm thấy như vậy không được tự nhiên, đành phải hướng ánh mắt sang người cảnh sát có tên Tiểu Tống.

Lâm Kỳ hỏi: “Cô Chu, cô có thể tường thuật lại lần nữa tình hình tối hôm đó không?”

“Ưm, lúc đó tôi xách hộp đồ ăn đi đến đây, nhìn thấy tên lưu manh đó... tên đó đang đứng trên máy tập thể dục, cô chỉ về một chiếc máy tập xoay eo ở gần đó, đây đúng là vị trí lúc đó của Từ Thiêm Đinh. Cô nói tiếp, “Tôi đặt hộp đồ ăn xuống đất, chuẩn bị quay về...”

“Đợi đã,” Lâm Kỳ nở nụ cười đầy ẩn ý, “Cô quên lấy tiền thì phải?” Anh chăm chú theo dõi nét mặt của Chu Tuệ Như.

Chu Tuệ Như không ngừng lại mà trả lời luôn: “Lúc trước, khi anh ta đến quán chúng tôi, yêu cầu một suất cơm rang trứng, tôi nói mấy lần trước anh ta vẫn còn chưa trả tiền, không bán. Anh ta liền ném một tờ 100 tệ, nói trả luôn tiền bữa này và mấy bữa trước, nhất định bắt tôi đưa đồ ăn đến.”

Lâm Kỳ gật đầu, nhìn nét mặt của cô gái, không có vẻ giống như đang nói dối. Đương nhiên rồi, những lời miêu tả này của Chu Tuệ Như chính là sự thực xảy ra tối hôm đó, cô không cần phải nói dối.

“Cô nói tiếp đi!” Lâm Kỳ ra hiệu.

“Ssu đó anh ta đi đến, bảo tôi đừng vội quay về, hãy đến chỗ bãi cỏ ngồi chơi nói chuyện, cùng uống bia, còn nói đặc biệt mua bia vì tôi. Tôi không đồng ý, anh ta kéo tôi lại, cố kéo tôi vào phía trong, tôi đương nhiên phản kháng nhưng anh ta khỏe hơn tôi, tôi không vùng thoát ra được, bị anh ta kéo vào bãi cỏ phía trong.”

“Cụ thể là chỗ nào?”

Chu Tuệ Như dẫn họ đi đến một chỗ bãi cỏ, đây chính là một hướng khác của nơi xảy ra vụ án tối hôm đó, chỉ và nói: “Chắc là chỗ này.”

“Được, cô nói tiếp đi.”

“Sau đó, anh ta liền động tay động chân với tôi, tôi chỉ có thể liều mình phản kháng, tôi và anh ta đã giằng co nhau. Phải mất rất nhiều sức lực, cuối cùng tôi cũng đẩy được anh ta ra, cuống cuồng chạy ra phía ngoài đường, vừa chạy vừa kêu cứu. Anh ta đuổi theo, may mà lúc đó có một người bạn của tôi đi qua, anh ta nhìn thấy tôi đã chạy đến khu vực đường dành cho người đi bộ, lại có người đi tới, nên không đuổi tiếp nữa. Kết quả là, khi tôi chuẩn bị chạy ra đến đường cái, liền bị ngã, nên thành ra bộ dạng này đây. Sau đó anh ta đã xảy ra chuyện gì, thì tôi không biết.”

“Khi cô và anh ta xảy ra xung đột, hộp cơm đem tới đang đặt ở đâu?”

“Khi tôi vừa tới thì đặt dưới đất.” Điều này đương nhiên cũng là sự thực.

“Cô vẫn nhớ cô ngã ở chỗ nào chứ?”

“Tất nhiên, ở đó có một hòn đá nhọn làm tôi bị vấp.” Chu Tuệ Như dẫn họ đi đến bên cạnh một hòn đá có hình dạng hơi dẹt, một đầu hòn đá cắm xuống đất, đầu nhọn thì lại hướng lên trên, đây chính là điều mà tối đó họ đã làm theo lời dặn của Lạc Vấn.

Lâm Kỳ quỳ xổm xuống, lấy từ trong túi ra đôi găng tay, lôi viên đá lên, nhìn cẩn thận một lượt, ở trên đầu nhọn thấp thoáng nhìn thấy vết máu, anh đặt hòn đá vào trong túi đựng vật chứng, đưa cho Tiểu Tống, rồi hỏi: “bạn cô tên là gì? Có thể nói cho chúng tôi số điện thoại liên lạc của cậu ta được không?”

Chu Tuệ Như nói tên và số điện thoại của Quách Vũ cho Tiểu Tống.

Lâm Kỳ lại hỏi: “Cô có còn nhớ, thời gian mà cô và Từ Thiêm Đinh xảy ra xung đột kéo dài không bao lâu không?”

“Chắc là không...”, Chu Tuệ Như làm ra vẻ như đang hồi tưởng lại, “mấy phút thì phải.”

“Cụ thể là bao lâu?”

“Có lẽ chừng bốn, năm phút.”

“Sau khi cô bị thương, cô và bạn cô về luôn à?”

“Không, lúc đó tôi cảm thấy chân bị trẹo rồi, hơn nữa đầu gối cũng chảy khá nhiều máu, không đi được. Tôi lại sợ người đó... người đó đuổi tới, cho nên cùng với Quách Vũ đi đến phía bên kia đường để xem xét vết thương, sau đó mới quay về.”

“Cô và Quách Vũ ở lại đó bao lâu?”

“Ừm... khá lâu, chắc là khoảng mười phút thì phải.”

Lâm Kỳ khẽ cắn răng, câu trả lời của đối phương hôm nay hình như không hề có chút sơ hở nào cả, sự xung đột của cô ta với Từ Thiêm Đinh xảy ra chừng bốn, năm phút, chờ ở bên đường khoảng mười phút cùng với Quách Vũ, như vậy tính tổng thời gian vừa vặn phù hợp với kết quả dừng lại mười bốn phút. Lẽ nào cô ta thực sự không có chút liên quan gì đến vụ án?

Anh lại hỏi: “Tiểu Thái Bảo đã có ý đồ với cô như vậy, sao lúc đó cô lại không báo cảnh sát?”

“Báo cảnh sát ư?” Chu Tuệ Như cười nhạt, “Báo cảnh sát thì có tác dụng gì chứ, cứ coi như đồn công an bắt hắn, mấy hôm sau sẽ đến quán chúng tôi làm náo loạn để trả thù. Chúng tôi chỉ làm ăn cỏn con, làm gì dám gây chuyện chứ, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng thôi.” Vừa nói, cô vừa lộ ra bộ dạng vô cùng đáng thương.

Lâm Kỳ thoáng ngượng ngùng, người dân gặp chuyện không dám báo cảnh sát, nói cho cùng, vẫn là vấn đề của cảnh sát, anh nghĩ một lát, nói: “Phải rồi, cô và Quách Vũ dừng lạ ở bên đường lâu như vậy, trong khoảng thời gian đó, có ai đi qua không?”

“Có chứ.”

“Cô có nhớ ai đã đi qua đây không?” Lâm Kỳ nghĩ thầm, chỉ cần cô nói ra được ai đã đi qua, thì sẽ đối chiếu, chỉ cần có thể xác nhận chắc chắn Chu Tuệ

Như tối đó đúng là bị thương, ngồi ở bên đường khoảng mười phút, vậy thì mối hiềm nghi của cô ta cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Chu Tuệ Như lắc đầu: “Tôi không nhớ được, không nhìn thấy người quen nào cả.”

Lâm Kỳ nghĩ bụng, câu trả lời này cũng hoàn toàn bình thường bởi vì nếu như có một người lạ đi lướt qua bạn, đừng nói là sau mấy ngày, chỉ cần sau mấy giờ đồng hồ, bạn cũng chẳng thể nào nhớ được.

Anh thoáng suy nghĩ giây lát, lập tức nghĩ ra một kế, hỏi dò: “Tối đó, có người nào dắt hai con chó đi qua chỗ hai người không? Bởi vì khi dò hỏi điều tra cư dân, có một người nói tối đó anh ta dắt chó đi dạo, nhìn thấy ở bên đường có một người nam và một người nữ. Không biết có phải là hai vị không?”

Lâm Kỳ cố tình bịa ra chuyện này, anh đang chờ đợi câu trả lời của Chu Tuệ Như. Trong cuộc điều tra của anh, vốn không hề gặp một người dẫn chó đi dạo, nếu như Chu Tuệ Như về hùa với câu hỏi của anh, nói là hình như nhìn thấy, vậy thì mối nghi ngờ đối với Chu Tuệ Như sẽ càng lớn hơn.

Nào ngờ, từ đầu Lạc Vấn đã dặn đi dặn lại hai người bọn họ, nhớ kỹ là không được suy nghĩ vấn đề từ góc độ của cảnh sát, cũng không được cố gắng hoàn thiện mối nghi ngờ của cảnh sát, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết. Khi đối diện với những việc không thể nào phán đoán được nhất loạt trả lời là không biết. Cô nghĩ một lát, nói: “Hình như không chú ý đâu.”

Lâm Kỳ gật đầu, nhớ đến lon bia duy nhất có dấu vân tay, cuối cùng hỏi một câu: “Cô có động vào lon bia của Từ Thiêm Đinh không?”

“Không, anh ta bắt tôi uống, nhưng tôi không uống ngụm nào cả.”

“Không phải, ý tôi là, tay cô có động vào lon bia không?”

“Không.”

“Phải rồi, tối đó cô mặc chiếc áo nào?”

“Ưm... là áo sơ mi màu tím.”

Câu trả lời này của Chu Tuệ Như cũng đúng như hình ảnh hiển thị trong máy camera, chứng minh cô không nói dối. Lâm Kỳ nghĩ một lát, nói: “Có thể đưa tạm cho tôi chiếc áo về xem được không?”

“Việc này...” Cô thoáng do dự, cô ý tỏ ra băn khoăn không hiểu.

“Cô yên tâm, đây chỉ là quy trình điều tra, sẽ trả lại áo cho cô.”

“Vậy thì được.”

Tiếp đó, Lâm Kỳ đi theo Chu Tuệ Như về chỗ ở của cô ở tiểu khu, mang theo chiếc áo sơ mi tím của cô, rồi cùng Tiểu Tống rời khỏi đó.

Đợi đến khi đã đi xa, Tiểu Tống nói: “Đội trưởng Lâm, chắc không còn mối nghi ngờ gì về Chu Tuệ Như rồi chứ?”

Lâm Kỳ bĩu môi: “Câu trả lời đúng là kín kẽ không chút sơ hở đấy.”

“Nói vậy, anh vẫn cứ nghi ngờ cô ấy à?”

Lâm Kỳ không xác nhận cũng không phủ định, chỉ nói: “Ban đầu, có lúc nét mặt của cô ta hơi khác lạ, rất không tự nhiên, tôi có một thứ cảm giác mơ hồ, như là cô ta đang là nói dối.”

Tiểu Tống thì lại không cho là như vậy: “Đối diện với lời tra hỏi của cảnh sát, phần lớn mọi người đều căng thẳng, đặc biệt đây lại là vụ án mạng, nếu như cô ấy không chút căng thẳng, thì mới càng giống như giả vờ. Còn nữa, hiện nay tình hình cơ bản đã rõ ràng rồi, Từ Thiêm Đinh vì muốn dụ dỗ Chu Tuệ Như, cho nên mới cố tình gọi đồ ăn, còn mua một túi bia. Lời miêu tả của Chu Tuệ

Như về Từ Thiêm Đinh hoàn toàn khớp với kết quả điều tra của chúng ta. Kết quả xét nghiệm thi thể cho biết, trong dạ dày của Từ Thiêm Đinh có cơm rang trứng. Khi Chu Tuệ Như vừa mới đưa cơm rang đến, Từ Thiêm Đinh muốn sàm sỡ với cô ấy, chắc chắn sẽ không ăn cơm rang ngay. Chắc chắn là đợi đến khi Chu Tuệ Như rời khỏi đó, cậu ta cảm thấy tẻ nhạt, mới bắt đầu ăn. Hơn nữa, Chu Tuệ Như và Quách Vũ đã rời khỏi hiện trường lúc 10 giờ 39 phút, Từ Thiêm Đinh chết vào lúc 10 giờ 50 phút, hai người bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm.”

Lâm Kỳ không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Được rồi, vậy thì tiếp theo sẽ tìm hiểu tình là ở chỗ Quách Vũ, nếu như lời kể của hai người không có chỗ sai lệch, vậy thì xem ra vụ án mạng này đúng là không liên quan gì đến hai người bọn họ.”

Ở hướng ngược lại, Chu Tuệ Như một mình quay trở lại quán mì, trái tim trong lồng ngực đập dồn dập, cửa ải của ngày hôm nay xem ra lại qua được rồi, nhưng mong rằng sau này cảnh sát không đến nữa. Cô thầm cầu nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.