Dịch giả: Hương Ly
Trong khu văn phòng của chi đội Trinh sát hình sự, Triệu Thiết Dân đang vội vàng bước vào, đi đến cửa văn phòng, Dương Học Quân Liền ra đón, nói:
“Anh cả, anh quay lại nhanh thật đấy.”
Nói thừa quá, các cậu đã bắt được tên biến thái đó, tôi vừa nghe điện thoại, lập tức chạy đến ngay.” Triệu Thiết Dân không dừng bước, hỏi luôn: “Gã ở phòng số mấy?”
“Phòng thẩm vấn số 2 ạ.”
“Gã đã khai chưa?”
Dương Học Quân lắc đầu: “Chưa đâu, còn cứng miệng lắm, nhất định không chịu thừa nhận, cứ một mực nói không biết vì sao chúng ta lại bắt anh ta.”
Triệu Thiết Dân dừng bước, chau mày nói: “Bắt về đây rồi mà mồm miệng vẫn kín thế, chắc không phải là bắt nhầm người đấy chứ?”
Dương Học Quân cười nói: “Không nhầm được đâu, tìm thấy được con dao găm và mũ trong hộp dự phòng phía sau xe anh ta. Bọn em đang liên hệ với mấy nạn nhân nữ để họ đến xác nhận kẻ tình nghi.”
“Sao các cậu lại bắt được gã nhanh thế?”
“Trong đoạn video của hai máy camera giám sát ở hai đầu một con đường, bọn em phát hiện ra tên biến thái đó sau khi đi vào thì không thấy gã đi ra, nhưng khi gã đi vào một lúc thì thang máy camera lại quay được một chiếc xe BMW đi ra. Bọn em nghi ngờ đây chính là chiếc xe của gã, bèn điều tra thông tin về biển số xe, dựa vào địa chỉ của gã là bắt được luôn.” Nét mặt Dương Học Quân có vẻ hơi đắc ý.
Triệu Thiết Dân gật đầu khen ngợi: “Ừ, lần này các cậu làm tốt lắm.”
“Nhưng, bây giờ có một việc hơi phiền phức.”
“Việc gì?”
“Vừa rồi vợ của gã đó đến Sở, còn dẫn theo hai người phóng viên của đài truyền hình, nói cảnh sát chúng ta bắt người vô tội vạ, chỉ dựa vào mỗi tờ lệnh bắt giữ, cũng không nói nguyên nhân gì, vô duyên vô cớ bắt chồng cô ta, cô ta muốn đến để nói cho rõ ngọn ngành.”
“Thế à...”, Triệu Thiết Dân chau mày, những nhân viên công chức ngại nhất là dính líu đến giới truyền thông, nhưng ngay lập tức anh lại nở nụ cười tươi rói,
“Cậu nói gã đó không chịu khai nhận à?”
“Đúng vậy, từ đầu đến cuối chỉ nói sao lại bắt gã, nhưng em nhìn nét mặt gã, thấy đúng là có tật giật mình.”
Triệu Thiết Dân vui vẻ nói: “Cậu hãy đi đón tiếp vợ gã, nói lát nữa tôi sẽ dẫn gã ra.”
Triệu Thiết Dân nhận lấy tập tài liệu thông tin về tên biến thái từ tay Dương Học Quân. Người này tên Uông Đức Huy, người thành phố Hàng, 41 tuổi, sống ở tiểu khu dân cư cao cấp ở phía tây thành phố, đi xe BMW, trông có vẻ là người giàu có.
Triệu Thiết Dân bước nhanh đến phòng Thẩm vấn, nhân viên cấp dưới ở trong phòng lên tiếng chào anh, anh gật đầu, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, nói: “Uông Đức Huy phải không? Những vụ án uy hiếp quấy rối nữ giới trong mấy tháng nay đều do anh gây ra phải không?”
Uông Đức Huy lập tức lắc đầu, nói: “Sao có thể như vậy được chứ, tôi không biết các anh đang nói gì?”
Triệu Thiết Dân mỉm cười: “Nói như vậy thì không phải do anh làm à?”
“Chắc chắn không phải, sao tôi lại có thể làm cái việc này được chứ?”
Triệu Thiết Dân nói vẻ rất thoải mái: “Vậy được, vợ anh đang kêu oan cho anh kìa, hơn nữa còn dẫn theo hai phóng viên đài truyền hình ở bên ngoài đợi anh, tôi dẫn anh ra ngoài, lát nữa mấy nạn nhân nữ sẽ đến đây, để họ xác nhận xem, nếu như họ nói không phải do anh làm, thì chúng tôi sẽ lập tức thả anh về, còn trịnh trọng xin lỗi anh trước mặt những phóng viên đài truyền hình.”
Khi Uông Đức Huy nghe thấy ba chữ “đài truyền hình”, sắc mặt lập tức trắng bệch, rồi lại nghe thấy nạn nhân sẽ đến để xác nhận miệng gã bắt đầu run rẩy, không thốt nên lời.
Triệu Thiết Dân cười nói: “Thế nào, dẫn anh ra ngoài, để trả lại sự trong sạch cho anh trước ống kính máy quay nhé?”
Cả cơ thể Uông Đức Huy lập tức mềm nhũn, giọng nói run run: “Liệu có thể... các anh có thể để cho vợ tôi về trước không?”
Triệu Thiết Dân xòe tay ra, thể hiện nét mặt bó tay không biết giải quyết ra sao: “Tự vợ anh muốn đến, chứ có phải là chúng tôi bắt đến đâu, công an chúng tôi không có quyền yêu cầu cô ấy đi đến chỗ này chỗ khác, không có cách nào cả đâu.”
“Tôi... tôi”, gã thực sự không biết xử trí ra sao.
“Anh có chịu khai nhận không?” Triệu Thiết Dân mỉm cười, “Nếu chịu hợp tác một chút, chúng tôi còn suy nghĩ cho vấn đề cá nhân của anh. Nhìn bộ dạng vợ anh, xem ra cô ấy vốn không hề hay biết anh lại làm những việc như thế này nhỉ?”
Cả khuôn mặt Uông Đức Huy đỏ lựng: “Tôi... tôi, xin các anh chớ nên nói ra bên ngoài, tôi... tôi sẽ khai hết tất cả.”
“Tốt lắm.” Triệu Thiết Dân nói với một nhân viên thẩm vấn đứng bên, “Hãy trả di động lại cho anh ta, để anh ta gọi điện thoại cho vợ anh ta.”
Uông Đức Huy đón lấy điện thoại, hít thở một hơi thật sâu rồi lại thở dài, sau đó liền ấn số máy của vợ gã, lấy cớ là gã có dính líu đến một vụ án kinh tế, e là mấy hôm nay phải ở lại Sở Công an, bảo cô ta không được gây chuyện nữa, hãy về nhà trước.
Đợi gã gọi điện thoại xong, Triệu Thiết Dân đứng dậy, nói với hai người cấp dưới: “Hãy hỏi thật kĩ, lát nữa sau khi chỉnh lí xong khẩu cung thì đưa đến chỗ tôi.” Nói xong bèn đi ra ngoài.