Cuối cùng
thì thầy Chu cũng được đi cùng mọi người đến nhà Tiếu Vi ăn cơm trưa
trong sự khó chịu của ông bà Hà. Tiếu Vi, Diệp Phi và Lam An phải dồn
hết tất cả vốn liếng biện luận để ngăn chặn, khuyên nhủ ba người, nếu
không rất có thể một trận ẩu đả kinh thiên động địa sẽ xảy ra.
Bà Hà mặt lạnh đi làm cơm, nói thật trong lòng bà rất không muốn làm cơm cho cái lão già họ Chu kia, nếu có bà chỉ muốn làm những món khó ăn
nhất trên thế giới để ông ta mau cuốn xéo nhưng lại nghĩ chồng con cùng
mấy đứa kia sẽ bị liên lụy nên bà đành nhịn xuống không cho thuốc xổ vào trong cơm canh, haiz đúng là nghiệp chướng!
Trên bàn cơm không khí vô cùng mất tự nhiên, ông bà Hà thì khó chịu
không nuốt nổi cơm, bọn người Tiếu Vi thì không biết làm sao, chỉ duy có một người là hồn nhiên coi như không có việc gì ngồi ăn rất ngon lành,
đó không ai khác chính là thầy Chu. Ông không để ý đến ánh mắt dao găm
của ông bà Hà, cũng không nhìn ra sự không biết làm sao của bọn Tiếu Vi, ăn tới trình độ sung sướng mồm miệng đầy dầu mỡ.
TIếu Vi thầm thở dài, cô thật rối rắm trước tình cảnh này, theo lí mà
nói, ông bà Hà cùng thầy Chu phải chung sống với nhau rất hòa thuận mới
phải, người xưa chẳng có câu “Tôn sư trọng đạo” là gì, không thể ngờ
được là họ lại như nước với lửa, chỉ một ánh mắt kia thôi cũng đã biết
họ ghét nhau như thế nào. Haiz... cô nên làm gì đây, có ai tới giúp cô
không?!!
“Kingg coong.....kingg coong....” chuông cửa vang lên, Tiếu Vi như nghe
thấy tiếng gọi của vị thần cứu tinh mà vui mừng chạy đi mở cửa, nhanh
chóng thoát khỏi nhà ăn đầy mùi thuốc súng này.
Mang tâm trạng phấn khởi ra mở cửa, Tiếu Vi nở nụ cười tươi như hoa nở
đầu hè, ánh mắt híp lại thành hình trăng non khiến người đứng ngoài cửa
ngây người trong chốc lát.
“Xin hỏi ai đó ạ?” Tiếu Vi cao giọng nói, vì cười đến hai mắt nhắm tịt
nên khi mở cửa vẫn không nhìn ra là ai đến, khi nghe thấy âm thanh trầm
thấp gợi cảm mê người quen thuộc thì cô lập tức giật mình trợn mắt cho
rằng mình nghe nhầm
“Mới có nửa năm thôi mà đã quên tôi rồi sao?”
Người đàn ông đứng trước cửa có dáng người cao ngất, mặc bộ quần áo thể
thao màu đen thoải mái vừa không làm mất đi phong thái lịch lãm của quý
ông lại vừa tăng thêm vài phần trẻ trung, chỉ riêng dáng người và khí
chất toát ra trên người hắn đã biết người này không tầm thường rồi. Di
chuyển tầm mắt lên trên, rọi vào mắt là khuôn mặt đẹp như một vị thần Hy Lạp cổ, ngũ quan sắc nét rõ ràng như được tạc ra, nước da màu lúa mạch
khỏe mạnh đầy quyến rũ, đôi mắt xanh ngọc sâu thăm thẳm, sóng mũi cao
thẳng hoàn hảo, đôi môi mỏng xinh đẹp màu hồng nhạt hơi nhếch lên mỉm
cười, phải nói rằng người đàn ông này chính là kiệt tác của trời đất, là tâm điểm của sự chú ý, là...... (Mèo: ta chém hơi quá tay, mong mọi
người thông cảm, ta chính là người mẹ tốt nên các đứa con do ta tạo ra
đều phải thật hoàn hảo ta mới chịu!)
“Chảy nước miếng rồi kìa.” Người đàn ông mở miệng trêu chọc, ánh mắt sâu thẳm mang đậm ý cười.
Tiếu Vi nhìn người đàn ông hoàn hảo trước mắt mà trong lòng nảy lên một
loại xúc động muốn nhào lên cắn hắn một cái, cô đang chìm đắm trong cảnh đẹp có được không, đừng có đánh thức cô bằng một phương thức vừa tàn
nhẫn vừa mất mặt như vậy! Ổn định lại cảm xúc, cô nở nụ cười như không
có chuyện gì xảy ra với hắn, nhẹ giọng nói
“Xuân Cung An! Đã lâu không gặp....” đưa mắt nhìn không chút kiêng dè
nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Xuân Cung An, lại cười như hoa
cúc bung nở nói “So với lần đầu gặp mặt, dáng vẻ này của anh không tồi
đâu nha.”
Xuân Cung An nhìn người con gái trước mắt, trong trí nhớ của hắn cô luôn cười như vậy, nụ cười tươi tắn ấm áp như ánh mặt trời, lại pha chút
tinh nghịch vô cùng xinh đẹp, bây giờ gặp lại tuy chỉ có vỏn vẹn nửa năm thôi mà cô đã từ một cô gái bé bỏng đáng yêu trở nên xinh đẹp rực rỡ,
vẻ tự tin tỏa sáng ánh lên trong mắt cô, khí chất nữ vương ẩn sâu trong
con người cô cũng dần được bộc lộ. Xuân Cung An nhìn cô, trong mắt bao
hàm những cảm xúc phức tạp, có tiếc nuối khi không được nhìn thấy những
hình ảnh dần thay đổi của cô, có mừng rỡ khi thấy cô trở nên tốt đẹp
hơn, có rạo rực nóng bỏng.... bao nhiêu cảm xúc đan xen nhau khiến một
ông trùm hắc đạo bao năm nay không mảy may thay đổi sắc mặt trở nên bối
rối.
Thấy Xuân Cung An không nói gì chỉ nhìn chằm chằm mình, Tiếu Vi hơi mất
tự nhiên thay đổi lực chú ý của hắn “Anh có muốn vào nhà không? Có vẻ
như hôm nay anh tới không đúng lúc rồi, haiz trong nhà đang có thế chiến thứ ba đấy, anh nếu muốn vào nhà tốt nhất nên chuẩn bị mũ giáp đầy đủ!” nói xong cô hơi nghiêng người nhường lối đi cho Xuân Cung An vào nhà,
tay còn lại tiện thể đóng cửa.
“Ai vậy tiểu quái?” Lam An cuối cùng thần kinh kém cỏi, không chịu được
tình hình căng thẳng bên trong bèn kiếm cớ chạy ra ngoài cùng Tiếu Vi.
“A, ai đây?” Lam An đánh giá người đàn ông xuất sắc trước mặt, hỏi cô
“Đây là Xuân Cung An, người trước kia từng dạy em nhu thuật.” Tiếu Vi
đơn giản giới thiệu, cô không muốn nhắc đến chuyện ân nhân cứu mạng gì
đó, dù sao thì chuyện này rất rắc rối.
Xuân Cung An hơi nhíu mày không hài lòng với cách giới thiệu của TIếu Vi nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu với Lam An. Lam An dường như nhận
ra cái gì đó khác thường, cười cười tự giới thiệu mình.
“Tình hình trong đó thế nào rồi?” Tiếu Vi thì thầm hỏi Lam An
“Căng thẳng! Nhóc Diệp đang gồng mình chống chọi!” Lam An bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói như vậy.
“Vậy chúng ta mau vào xem.” Nói rồi cô định bước chân vào phòng ăn nhưng nhớ ra Xuân Cung An còn đang đứng đó, cô quay lại nói với anh
“Tôi đã nói hôm nay anh tới không đúng lúc rồi, trong kia là ba mẹ tôi
cùng ông thầy của tôi, họ không vừa mắt nhau nên không khí giữa họ rất
gay gắt, đến tôi cũng không biết nên làm sao, bây giờ nếu anh muốn đi
tôi cũng không ngăn cản đâu.....”
“Tôi muốn vào xem.” Xuân Cung An ngắt lời cô
“Hả?” cô vẫn chưa tiêu hóa xong câu nói của Xuân Cung An
“Tôi muốn vào xem bọn họ, tôi có thể giúp họ giảm hòa cũng không biết chừng.” Xuân Cung An nhẹ nói rồi nhấc chân đi vào nhà ăn.
“Ách...” TIếu Vi đành phải theo sau, Lam An thì lén lút trốn sau bức tường chuẩn bị xem kịch hay.