Khi trở về nhà, Tiếu Vi chào tạm biệt với
Diệp Phi.Vào nhà gặp ba và mẹ Hà, họ ngồi ở phòng khách nói chuyện gì
đó, nhưng trông vẻ mặt có vẻ không được vui cho lắm, tiến lại gần, Tiếu
Vi cất tiếng chào hai người
“Mẹ, chú Phàm, hai người đều ở đây ạ”
“Linh còn về rồi, nhanh lên rửa mặt rồi ăn cơm” mẹ Hà dịu dàng nói với Tiếu Vi
“ Không cần đâu con ăn cùng bạn rồi, mẹ và chú Phàm cứ ăn đi không cần
quan tâm đến con.” Tiếu Vi cứ cảm giác hai người có cái gì đó giấu cô.
Nhưng mà không sao họ không muốn nói thì cô cũng không bắt
buộc............
“Ngọc Linh chú có chuyện muốn nói với cháu.......”
“Anh........”
“Sớm muộn gì con bé cũng phải biết, chi bằng chúng ta nói trước cho con
bé để nó chuẩn bị tinh thần.” Thần sắc ông Phàm vô cùng nghiêm túc, Tiếu Vi nghĩ chắc sắp có chuyện xảy ra rồi, vì vậy cô cũng nghiêm túc nói
“Dạ có chuyện gì chú cứ nói đi, cháu nghe!”
“Chuyện là chúng ta muốn tổ chức hôn lễ sớm hơn dự đinh một chút, sau
đó................. ta muốn dẫn mẹ cháu cùng cháu sang nước ngoài định
cư, ta muốn hỏi cháu có đồng ý không.......nếu không đồng ý cũng không
sao, ta cũng có thể ở lại đây cùng hai mẹ con cháu”
Tiếu Vi không nghĩ chuyện họ muốn nói lại là chuyện này, hơi ngạc nhiên
nhưng đã nằm trong dự đoán của cô, chỉ là cô không nghĩ chuyện này lại
xảy ra sớm như vậy. Nhưng không thể để cha ở lại đây được, trong nguyên
tác nói toàn bộ sự nghiệp của ông đều ở bên nước ngoài, nếu ông ở đây
ông sẽ phải chạy đi chạy lại giữa hai đất nước, cô không muốn chuyện như vậy xảy ra
“Cháu có thể ở đây, hai người sang đấy thỉnh thoảng về thăm cháu cũng
được mà, cháu cũng lớn rồi hai người không cần phải lo cho cháu đâu.”
“Nhưng mà con sắp thi lên đại học rồi ở lại thì ai chăm sóc cho con? Cả ta và mẹ con đều rất lo cho con”
“Đúng đấy con gái, mẹ nghĩ rằng con nên đi cùng chúng ta để tiện chăm sóc, con cúng có thể sang bên đấy hoàn thành việc học mà.”
“Mẹ con biết mẹ và chú lo cho con, nhưng con đã quen ở đây rồi, với lại
bao năm qua con ở đây một mình cũng có sao đâu, mẹ đừng lo cho con, mẹ
cứ đi cùng chú đi, miễn là thỉnh thoảng về thăm con là được rồi hì hì”
Mẹ Hà nghe mà trong lòng chua sót, đều tại bà, bà là một người mẹ không
ra gì, bao năm qua bà để mặc con bé ở một mình không ai chăm sóc, bà
không thể tiếp tục bỏ mặc con bé như vậy nữa, bà nhất định phải đưa con
bé đi cùng............
“Không được, mẹ không thể bỏ mặc con một mình ở đây được, con phải đi
cùng chúng ta, không được cãi, không còn chuyện gì nữa con về phòng đi”
bà nói rất kiên quyết, không cho phép Tiếu Vi cãi lại.
Tiếu Vi còn muốn nói nữa nhưng mẹ Hà đã quay lưng đi vào bếp. Cô chuyển ánh mắt cầu cứu về phía ông Phàm
“Chú, chú khuyên mẹ giúp con, con muốn ở lại trong nước!!!”
“Con thực sự không muốn sang bên đó sao?..........hay là do chú......nên con mới.........”ông Phàm nghĩ rằng Tiếu Vi không chấp nhận một người
cha như ông nên mới không chấp nhận sang bên đó cùng ông
“Chú không phải vậy chú hiểu lầm con rồi, thực ra con muốn ở trong nước
vì ở đây còn việc con cần hoàn thành, việc này rất quan trọng đối với
con, với lại con sang đó để làm cản trở hai người sao, con cũng không
muốn làm bóng đèn hì hì.....” Phải cô phải hoàn thành nó thì cô mới có
thể trở về.........................
“Con bé này......thôi được nếu con đã không muốn đi thì ta sẽ không ép
con, chỉ có điều trông dáng vẻ mẹ con có vẻ rất kiên quyết, ta nghĩ việc khuyên mẹ con cũng không phải dễ dàng gì...........”
“Con biết chú sẽ không ép con mà, chú yên tâm hai người chung ta song kiếm hợp bích thể nào mẹ cũng sẽ đồng ý thôi hehe”
“Nghịch ngợm” ông Phàm yêu thương xoa đầu Tiếu Vi, không biết tại sao
ông cảm thấy vô cùng yêu thích cô bé này, ông cảm giác cô như con gái
của mình vậy, tuy không phải con gái ruột nhưng ông đã coi con bé như
con gái ngay lần đầu gặp mặt rồi.
Ông từng tuổi này rồi vẫn chưa từng có một đứa con nào, vợ ông mất sớm
ông chỉ chuyên tâm vào làm việc, hồi đó gặp được Thúy Hà, ở bà ông cảm
nhận được sự ấm áp đã lâu mình không cảm nhận được, ông còn được một đứa con gái đáng yêu như thế này, cuộc đời này ông cảm thấy vô cùng mĩ mãn.
Tiếu Vi không biết suy nghĩ trong lòng ông Phàm, cô nhanh chóng trở về phòng của mình.