Trong tầng cao nhất của một khách sạn năm
sao; căn phòng sang trọng huy hoàng rực rỡ đang bị phủ một màu tối đen;
ánh sáng từ thành phố phồn hoa hất lên làm cho căn phòng nhuốm màu lạnh
lẽo. Người đàn ông có thân hình cao ráo rắn rỏi mặc một bộ comple đen
đắt tiền; quanh thân khí chất như vương như vua làm người kính sợ đang
đứng dựa lưng vào cánh của sát đất an tĩnh nhắm lại đôi mắt mê hoặc
lòng người; mày kiếm hơi nhíu lại. Lúc này cửa phòng đột nhiên vang lên
tiếng gõ cửa rõ ràng đều đặn
“Vào đi.” Người đàn ông cũng không mở mắt ra chỉ cất giọng nói từ tính lôi cuốn như rượu vang ủ lâu năm của hắn
“King mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đó; mấy lão già kai quả nhiên không phụ sự kì vọng của chúng ta đã bí mật gặp gõ nhau bàn kế hoạch lật đổ cậu.
Còn có cả lão Tôn cũng tham gia; có vẻ như lão đã cùng đường rồi!” người mới vào cất giọng thông báo với người đàn ông; trong lời nói của cậu
không khó để nhận ra được ngữ điệu khinh thường
“Được! Thứ tôi mong muốn chính là nhưng con người đó làm như vậy. Bây giờ chắc cậu biết phải làm gì tiếp theo......”
“Tất nhiên tôi tuyệt đối xe không tha cho lũ sâu bọ đó!” nói rồi cậu rời khỏi phòng; cả căn phòng lại trở về im lặng
Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh một cô gái xinh xắn có nụ cười ấm áp dễ
chịu khiến Xuân Cung An mở bừng mắt đôi con ngươi màu xanh ngọc xinh đẹp tỏa sáng trong đêm tối. Anh lắc nhẹ đầu than
“Mày đang nghĩ về thứ gì thế này Xuân Cung An.....”
......................Ta là đường phân tuyến Xuân Cung An rối loạn ...............................
“Ngọc Linh cô thế nào rồi; khá hơn chút nào chưa? Hay là tôi gọi bộ đàm
về tổng bộ; chúng ta trở về” Tô Đạt lo lắng hỏi; vết thương của cô
nghiêm trọng lại mất nhiều máu như vậy không biết có ổn không.
“Không sao rồi; tôi cũng đâu có yếu ớt như thế! Yên tâm đi không chết
được!” Tiếu Vi sau một hồi nghỉ ngơi đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa. Không biết có phải ảo giác của cô hay không; cô cảm thấy dường như vết thương trên người cô đang hồi phục rất nhanh; cô không còn cảm giác mệt mỏi vì mất máu như vừa rồi nữa cũng có tinh thần hơi rất nhiều.
Thật ra đây không phải ảo giác của cô; thật sự vết thưởng của cô đang tự phục hỏi nhanh hơn người bình thường gấp ba lần; sau cái lần cô đả
thông kinh mạch kia ngoại lợi ích khai sáng đầu óc và thân thể ra thì
thể chất của cô cũng có biên đổi lớn; chỉ là cô không biết đến mà
thôi...
Tô Đạt quan sát sắc mặt cô tốt hơn không ít thì mới bình tĩnh trở lại.
Có trời mới biết lúc nhìn thấy Tiếu Vi bị con gấu kia tấn công cậu đã sợ hãi như thế nào; hình ảnh con gấu to lớn đối lập với thân hình nhỏ bé
ấy; cú đạp cào loạn kia dính trên người cô làm cô không chống đỡ được
ngã xuống..... mà cậu_ một người đàn ông cao to trưởng thành chỉ biết
trơ mắt nhìn cô bị con gấu đá bay! Cảm giác đó không khác gì sự tra tấn
đối với một người lính đặc chủng. Nhưng trong cái cảm giác áy náy cậu
lại càng thấy cảm giác khâm phục đối với cô nhiều hơn; phải nói là kính
phục! Lúc đó cô cầm theo con dao sắc bén; thân hình nhỏ bé lao thật
nhanh về phía con gấu; đâm thẳng vào ức nó; rồi lại rút dao ra liên tiếp đâm vào bụng con thú. Ánh mắt cô không có sợ hãi; không có e ngại mà là lạnh lùng quyết tuyệt! Trong một giây đó ánh hào quang tỏa ra khắp thân thể cô; dáng dấp nhỏ bé bị ánh hào quang kia che lấp tạo lên một hình
tượng vô cùng lớn lao và vĩ đại!
Lam An đến vỗ vai Tô Đạt ánh mắt kia rõ ràng viết “Tôi hiểu cảm giác của cậu.”
Cách đó không xa; Tuấn và Dương đang ngồi xem xét vết thương; ánh mắt
lại phức tạp nhìn về phía Tiếu Vi như là áy này như là không dám tin
cũng như là khâm phục......
.................................ta là đường phân cách chỉ vậy thôi ^^......................................
“Có chuyện gì sảy ra; tại sao có nhiều đội bỏ cuộc như vậy? Ta không
biết là bộ đội đặc chủng lại kém cỏi vô dụng đến vậy!” Đại tá Thiết vỗ
bàn tức giận gầm lên
“Không biết là sảy ra chuyện gì nhưng có vẻ như các đội gọi trở về đều
bị dã thú tấn công!” Lăng Ngộ nặng nề trả lời; hắn cũng không biết là có chuyện gì sảy ra; chưa bao giờ huấn luyện lại xảy ra tình trạng này.
“Mấy người đó nói thế nào?”
“Họ nói thú rừng như bị mất kiểm soát tấn công bọn họ; hơn nữa tình
trạng của mấy con thú kia rất điên cuồng thô bạo; còn có vẻ mạnh hơn
mãnh thú bình thường!”
Đang nói chuyện một người lính thở hồng hốc chạy vào; khẩn cấp nói “Đai
tá; thượng tá không xong rồi các bộ đàm của nhóm lính huấn luyện đều bị
mất liên lạc!”
“Cái gì!? Mau nói rõ mộ chút cho ta!” Đại tá Thiết không thể bình tĩnh
được nữa; Lăng Ngộ đứng một bên cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
“Chúng tôi cũng xác định được tình huống bên ấy như thế nào nhưng các bộ đàm được phân phát cho các đội không liên lạc được! Có vẻ như họ đã đi
ra ngoài tầm mà thiết bị cho phép.” Người lính trẻ tuổi nói với vẻ
nghiêm trọng
“Không thể như vậy được! Khu rừng này mặc dù do chúng ta mới phát hiện
ra nhưng đã được dò xét qua; hoàn toàn không có khả năng xảy ra tình
trạng như cậu nói!” Lăng Ngộ sốt ruột phủ nhận
“Nhưng thiết bị đánh dấu đã mất đi tác dụng; họ hoàn toàn không hiện lên trên bản đồ máy nữa; tôi cho rằng họ đã đi vào một vùng nào đó ngăn
chặn hết tất cả các thiết bị dò tìm định vị trên con chíp gắn trong bộ
đàm!” người lính trẻ này làm trong bộ kĩ thuật; cậu ta tất nhiên có thể
nhìn ra những thông tin hiển thị trên những bộ máy yêu quý cảu cậu ta.
Lăng Ngộ cùng Đại tá Thiết sau khi nghe thì đều rơi vào trầm mặc; họ
biết nhưng điều cậu ta nói là sự thật. Làm một người lính trải qua nhiều sóng gió từ các trận chiến ác liệt; hai người có chức vị cao nhất ở đậy phải thật bình tĩnh nhìn nhận và giải quyết vấn đề một cách chiệt để
nhất! Đại tá Thiết nghiêm nghị hỏi
“Vậy bây giờ còn bao nhiêu đội ở trong đó?”
“Thưa đại tá có ba đội; phân đội 5; phân đội 7 và phân đội 8; trong đó
đội 7 và đội 8 mất dấu hoàn toàn; còn đội 5 đang mất dần tín hiệu. Có
thể nói rằng họ đang tiến sâu vào vùng mà không thể sử dụng các thiết bị liên lạc!” người lính trẻ nghiêm túc trả lời
“Lập tức liên lạc cho phân đội 5 tìm họ trở về! Ta cảm giác như càng tiến vào sâu trong thì càng nguy hiểm.” Đại tá sâu xa nói
“Rõ!” nói rồi cậu rời đi luôn
“Tôi cũng nghĩ vậy; dựa theo các đội liên lạc trở về thì tình hình có vẻ đúng như đại tá nghĩ; đội 1; 2; 3 đi ở phía ngoài bị lợn rừng tấn công
nhưng bị thương cũng không có nghiêm trọng lắm; tĩnh dưỡng một nửa tháng là có thể khỏi (Mèo: vậy mà không có gì đáng nói; LN chú còn mún ntn
nữa-_-! LN*cười khinh bỉ*: như vậy thì có là gì! Nhớ năm xưa ta đây còn
bị thương nặng hơn mấy lũ nhóc đó gấp nhiều lần! Mèo:=_=) nhưng đội 4;
9; 10 đều đã đi sâu vào trong hơn 50km tình trạng của họ nghiêm trọng
hơn nhiều! Bị rắn; trăn; hổ; gấu tấn công! Đội 4; 9; 10 nói động vật ở
đó vô cùng hung mãnh; tấn công bọn họ như muốn phát điên.”
Một lát sau; người lính trẻ kia lại chạy vào báo cáo
“Thưa đại tá đội 5 đã liên lạc trở về; tình trạng của họ rất nghiêm
trọng bị một con gấu Bắc Mĩ tấn công; họ nói sắp không chống đỡ được cần viện trợ gấp. Tôi đã báo cho người đi đến đó rồi ạ; rất nhanh họ sẽ trở lại đây.”
“Chỉ là một con gấu đen thôi; tại sao họ lại khẩn cấp như vậy? Huống chi họ có những 5 người!” đại tá hỏi; ông không cho rằng bộ đội huấn luyện
đặc chủng lại vô dụng như vậy
“Đại tá; theo như những gì chúng tôi nhận được thì gấu Bắc Mĩ này không
được bình thường; chúng có kích thước lớn hơn những con gấu Bắc Mĩ khác; bản tính hung ác và hiếu chiến hơn; sức chiến đấu cũng mạnh hơn gấp
nhiều lần.” cậu phân tích cặn kẽ
“ Hóa ra là vậy; được rồi; ta đã biết cậu đi làm việc của cậu đi.” Đại
ta Thiết uy nghiêm nói với người lính trẻ. Sau khi người lính kia đi
rồi; ông như có điều gì suy nghĩ nặng nề nói với Lăng Ngộ
“Ta không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như vậy; cậu nói xem có thứ gì mà chúng ta chưa biết trong khu rừng đó?”
“Tôi cũng không rõ; tôi nghĩ đội 7; 8 sẽ khám phá được chúng.... mong là vậy....” Lăng Ngộ nói; câu cuối cùng kia dường như chỉ đủ mình anh nghe thấy. Chỉ có anh mới biết được sự chờ mong và hi vọng trong câu nói đó
của anh; đội 7; 8 là đội của Diệp Phi và Tiếu Vi; anh tin chắc tên DIệp
Phi kia sẽ vượt qua được khu rừng này nhưng còn về Tiếu Vi thì anh hơi
do dự; cô bé ấy mặc dù trên phương diện nào cũng xuất sắc nhưng dù sao
cũng chỉ là một cô bé 18 tuổi mà thôi.
“Tôi cũng mong là như vậy.” Đại ta gật đầu
.................................ta là đường phân cách thật chờ mong.........................................................
“Không hay rồi đội trưởng; la bàn của chúng ta đang chỉ loạn; cũng không bắt được tín hiệu của tổng bộ như lúc ban đầu nữa” một người lính cao
cao nói với Diệp Phi
“Mang bản đồ ra xem chúng ta đang ở vị trí nào.”
“Tôi đã xem qua; vị trí chúng ta đứng không có trên bản đồ của khu
rừng.” Người lính nọ nặng nề nói. Diệp Phi trâm mặc cúi đầu suy nghĩ.
.............................................
“Ngọc Linh; cô nên xem cái này!” Tuấn lấy ra la bà đưa cho cô; thật ra
hắn ta không còn khinh bỉ và ghét Tiếu Vi nữa; mọi sự chán ghét ghen tức đều bị cuốn bay khi hắn nhìn thấy cô chiến đấu cùng con gấu đen đó.
Tiếu Vi nhíu mày nhìn chiếc kim la bàn nam châm liên tục quay tròn không xác định được phương hướng; lại từ trong ba lô lấy ra bản đồ được phát. Khi xem bản đồ; chân mày cô càng nhíu chặt hơn; vị trí của bọn họ đang
đứng hoàn toàn không có trong bản đồ.
Lam An đột nhiên cầm bộ đàm lại gần cô nói “Ngọc Linh; bộ đàm mất tín hiệu!”
Không hề tỏ ra hoảng loạn; cô bình tĩnh nói “Từ ngày hôm qua chúng ta đã đi vào sâu trong khu rừng khoảng hơn 60km tín hiệu vẫn còn; sau khi gấu tấn công chúng ta lại di chuyển vào sâu hơn khoảng 5km các thiết bị vẫn hoạt động bình thường. Chiều nay khi mọi người khỏe hơn chúng ta lại
tiếp tục di chuyển hơn 30km; và bây giờ mới nhận ra là mất tín hiệu; tôi cho rằng càng đi vào sâu trong khu rừng thì tín hiệu sẽ mất đi. Chắc
tổng bộ đã lường trước được việc này; không cần khẩn trương chúng ta
tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ rồi còn trở về.” Thực ra Tiếu Vi nói như
vậy là để trấn an mọi người; cô không thể để tình trạng trở nên răc rối
hơn. Bộ đàm mất tìn hiệu và la bàn nhiễu loạn là việc mà tổng bộ chắc
chắn không dự đoán trước được; nếu có họ sẽ thông báo với mọi người
trước. Nói chung việc xảy ra ngoài ý muốn; điều quan trong là phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.